Ánh sáng từ phía cửa sổ chíu vào khiến nó chói mắt. Đưa tay lên che
đi ánh nắng, nó dụi dụi mắt, bộ dạng lười nhát hệt như chú mèo nhỏ.
Chẳng hiểu sao, nó thấy cơ thể mình hôm có vẻ hơi nặng. Chống tay
ngồi dậy, nó phát hiện ra có một bàn tay đang ôm lấy nó. Ngiêng đầu nhìn sang, nó mở to mắt đầy kinh ngạc, cảm giác ngái ngủ cũng theo đó mà
biến mất.
Thứ mà nó vừa nhìn thấy không gì khác ngoài hắn. Hắn đang nằm ngay
bên cạnh nó, nhìn nó không rời mắt, trên môi còn hiện hữu một nụ cười
như có như không, tay vẫn ôm lấy nó không buông.
Nó từ từ nhớ lại. Tối hôm qua…
Chính xác là hôm qua nó bị hắn giữ lại, quá mệt mỏi, nó cũng ngủ luôn lúc nào không hay.
Từ đầu đến giờ, hắn vẫn yên lặng quan sát mọi hành động, biểu cảm
trên khuôn mặt nó. Quả không ngoài dự đoán của hắn, rất thú vị.
Vẫn tiếp túc yên lặng, hắn bước xuống giường, tiến đến tủ đồ lấy bộ
đồng phục rồi bước vào phòng tắm. Đứng trước cửa phòng tắm, hắn ngoái
đầu nhìn lại:
– Em tính ở đây luôn sao?
Nó giật mình, bất giác thấy bối rối. Vội vội vàng vàng, không đáp lời hắn, nó lao ra khỏi phòng hắn và trở về phòng mình.
Thấy hành động của nó, hắn không tự chủ vẽ lên một nụ cười, rồi bước
vào phòng tắm. Nó chạy về phòng đóng chặt cửa lại rồi ngồi phệt xuống
đất. Nó đưa tay ôm lấy ngực, nó cảm nhận rõ nhịp đập trái tim nó hiện
giờ đang cực kì nhanh.
Vẫn như thường lệ, nó cùng anh và hắn rảo bước trên con đường phủ đầy tuyết trắng xóa từng bước đến lớp.
Nó bước về chỗ ngồi của mình, yên vị tại đó.
Khác với thường ngày, ánh mắt mọi người nhìn nó không còn đầy ác cảm
như trước mà có phần dịu dàng, thân thiện hơn. Không chỉ những đứa trong lớp nó, lúc nó đi ở sân trường, những phù thủy khác cũng không còn nhìn nó căm ghét nữa mà cũng là ánh mắt rất bình thường, còn có phần ngưỡng
mộ.
Nó thở nhẹ ra, liệu bình yên này kéo dài được bao lâu?
Không suy nghĩ thêm, nó lôi ra quyển sách, ngồi gục xuống bàn thong thả lật từng trang.
Tụi bạn trong lớp đang xì xào gì nó, nó không quan tâm, nó chỉ muốn tập trung đọc sách.
Đột nhiên, trước mặt nó xuất hiện rất nhiều người, có thể nói là gần
hết lớp đang vây quanh chỗ nó. Nó tò mò, ngẩng đầu lên nhìn họ. Cô bạn
lớp trưởng mỉm cười với nó, quay đầu nhìn những người khác rồi lên
tiếng:
– Ryu. Xin lỗi vì thời gian qua tụi này có phần xa lánh bạn. Từ giờ chúng ta sẽ làm bạn tốt nhé?
Tất cả cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Nếu người ta đã có lòng như vậy, nó cũng không nên từ chối. Nó lạnh nhạt lên tiếng:
– Chúng ta dĩ nhiên là bạn rồi. Nhưng còn bạn tốt thì còn chưa biết được.
Giọng thầy hiệu trưởng vang vọng, cắt đứt cuộc kết giao bạn bè của
lớp nó. Nó nghe được thầy gọi tên mình. Gấp quyển sách lại, nó theo yêu
cầu, lập tức dùng thuật dịch chuyển đến phòng hiệu trưởng.
Nó hiện đang đứng trước phòng hiệu trưởng, tâm trạng hồi hộp không
biết là có chuyện gì. Không chỉ có nó, cả Saphia, Gin, Kai, hắn và anh
cũng lần lượt xuất hiện.
Có hơi bất ngờ nhưng nó cũng không hỏi gì thêm, cùng năm người họ
bước vào phòng hiệu trưởng. Phòng hiệu trưởng vẫn như cũ, chẳng có gì
thay đổi. Thầy hiệu trưởng cũng đã ngồi sẵn trên ghế đợi tụi nó vào. Ông đứng lên hành lễ với hai vị Hoàng tử rồi ra hiệu tất cả ngồi xuống, bắt đầu vào thẳng vấn đề:
– Sự việc vừa qua của Witchard đã được giải quyết, thầy rất biết ơn
các em đã giải quyết chuyện này và cũng cảm ơn hai vị Hoàng tử đã tham
gia. Sáng sớm hôm nay, hội đồng đã quyết định, kì thi kiểm duyệt năng
lực sắp tới đây, tất cả những em có mặt ở đây đều được miễn thi và được
công nhận đạt loại xuất sắc.
Ngưng một lúc nhìn sắc mặt hết thảy mọi người, thầy hiệu trưởng tiếp lời:
– Ryu. Thầy rất thắc mắc về em.
– Em sao?
Nó chỉ tay về phía mình, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên nhưng đã bị lớp áo choàng che mất. Thầy hiệu trưởng gật đầu, giọng nói có chút ngập ngừng:
– Màu tóc của em… Và cả linh thú của em…
– Có gì lạ đâu chứ.
Hắn chen vào cắt ngang. Rồi lại lạnh giọng nói tiếp:
– Hôm qua nhóc Ryu dùng phép thuật rất tốt. Sao không chuyển Ryu sang học chung lớp với tôi xem như phần thưởng vì đã giúp Witchard giải
quyết vấn đề.
Tất cả đều gật gù tán thành trong khi nó đang cảm thấy bối rối còn anh thì vẫn cứ yên lặng, vẻ mặt đang rất suy tư.
Nghe lời hắn nói, hiệu trưởng cũng ra vẻ đồng ý, quay sang nhìn nó:
– Ryu, em thấy sao?
– Em… em…
Nó cúi gầm mặt, đang không biết làm thế nào thì hắn lại lạnh giọng chen vào:
– Quyết vậy đi. Chuyện giấy tờ ông giải quyết, giờ Ryu sẽ chuyển lớp luôn.
Nó hoàn toàn bất ngờ. Không để ai nói thêm gì, hắn nắm lấy tay nó,
kéo nó đi thẳng. Gin, Saphia và Kai nhìn hành động của hắn bất giác mỉm
cười, lắc lắc đầu cúi chào hiệu trưởng trở về lớp, còn anh từ đầu đến
cuối vẫn mãi đăm chiêu. Thấy mọi người đã đi hết, anh cũng đứng dậy trở
về lớp học của mình.
Hắn vẫn nắm tay nó không buông, kéo thẳng nó lên lớp học của nó.
Trong lớp, giáo sư đang giảng bài thế nhưng hắn mặt kệ tất cả, xem như
chốn không người, vẫn kéo tay nó như cũ, tiến đến bàn học của nó gom hết cặp sách đeo lên vai.
Tất cả học viên lớp nó đều ngơ ngác, há hốc ngay cả giáo sư cũng đứng trơ ra như người mất hồn.
Hắn vẫn rất bình thản như không có chuyện gì trong khi nó đang đỏ
mặt, tim đập loạn nhịp, chỉ biết bối rối cười trừ với những ánh mắt mọi
người dành cho mình. Lẽo đẽo chạy theo hắn, cả hai rời khỏi lớp nó.
Bước đến cầu thang tiến lên lớp hắn, tiếng la hét đầy ngưỡng mộ của
tụi bạn lớp nó mới vang lên. Tới tận lúc này, lớp nó mới hoàn hồn sau
những chuyện vừa diễn ra.
Vẫn với tốc độ như cũ, hắn kéo nó đi về phía lớp hắn. Chạy theo hắn
như thế này nó cảm thấy thật là mệt mỏi, bắt đầu thở nặng nhọc. Nó thầm
than trời trách đất, hắn có biết một đứa chân ngắn như nó mà phải đi
theo tốc độ với một người chân dài như hắn thì mệt thế nào không? Nhận
ra oán khí từ nó, hắn cười nhếch mép, dừng bước lại, quay đầu nhìn nó,
giọng pha chút châm chọc:
– Muốn anh cõng em lên lớp sao?
Nó đứng hình trước câu nói vừa rồi của hắn. Thấy hắn đang tiến sát mình, nó càng lúc càng rối hơn, lắp bắp:
– Kh… Không. Không cần. Đi… Đi tiếp thôi.
Nói rồi, nó tiếp tục bước đi.
Hắn khẽ cười thành tiếng, vẫn như cũ kéo nó lên lớp nhưng tốc độ đã chậm hơn trước khiến nó cảm thấy đỡ mệt hơn.
Cuối cùng cũng đến được lớp hắn. Trong lớp, giáo sư cũng đang giảng
bài. Thấy hắn xuất hiện ngay lập tức ngừng lại, cả lớp cũng quay sang
nhìn hắn.
Hắn bước vào, không quên kéo theo nó trước sự ngạc nhiên của cả lớp.
Nhìn thấy sự xuất hiện của nó, tụi con trai trong lớp hắn hai mắt
sáng rỡ, nở nụ cười tươi còn con gái thì có đứa vui vẻ, ánh mắt mang
theo phần ngưỡng mộ nhưng cũng có những ánh mắt đố kị nhìn thẳng vào nó.
Hắn lạnh lùng, chỉ nói đúng ba từ rồi bỏ về chỗ ngồi:
– Học sinh mới.
Cả lớp ồ lên. Giáo sư hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười dịu dàng với nó:
– Em giới thiệu một chút đi.
Nó gãi gãi đầu, cúi người chào cả lớp rồi lên tiếng:
– Tên mình là Ryu. Mong mọi người giúp đỡ.
Màng chào hỏi của nó đã xong, nó quay sang nhìn giáo sư. Khá bất ngờ
khi nó chỉ giới thiệu đơn giản như vậy, giáo sư nhìn về phía lớp, toang
xếp chỗ cho nó thì:
– Ryu. Bỏ mũ áo choàng ra đi, cần gì phải che giấu vậy nữa.
Một nam sinh trong lớp tươi cười lên tiếng. Những phù thủy khác trong lớp cũng lập tức hưởng ứng theo. Nó đang rất bối rối.
– Ồn ào quá.
Chất giọng băng lãnh ngàn năm của hắn lại cất lên giải vây cho nó. Nó thở phào nhẹ nhõm. Rồi hắn nói tiếp:
– Giới thiệu xong rồi còn không về chỗ?
Hiểu ý hắn, giáo sư quay mặt nhìn cả lớp rồi nhìn sang nó:
– Ryu, em muốn ngồi đâu?
Đám nam sinh trong lớp đang đinh lên tiếng bảo nó ngồi cạnh mình thì hắn lại lạnh giọng chen vào:
– Em còn không mau về chỗ?
Biết hắn đang ám chỉ điều gì, nó tuy không muốn nhưng vẫn biết mình
không thể chống đối hắn, chống đối với hắn thực sự rất nguy hiểm. Cúi
đầu chào giáo sư, nó từng bước tiến về chỗ ngồi của mình, chính là vị
trí bàn của hắn, bàn cuối cùng của dãy. Nó thầm nghĩ, hình nó nó có
duyên với bàn cuối hay sao mà dù lớp cũ hay lớp mới nó cũng đều ngồi ở
đây.
Nó ngồi xuống trước sự ngỡ ngàng của hết thảy mọi người xung quanh.
Ai cũng biết từ trước đến giờ hắn luôn ngồi một mình, không thích ai đến gần quấy rầy nếu làm trái chắc chắn sẽ nhận kết cục thê thảm. Nhưng
thật không ngờ, nó được đi chung với hắn nay lại còn có thể ngồi cạnh
hắn. Phải chăng nó chính là ngoại lệ của hắn?
Những tiếng xôn xao, những ánh mắt cứ hướng về chiếc bàn nơi nó và
hắn đang ngồi. Nó cúi gầm mặt, cảm giác cực kì không thoải mái.
Hắn không nhìn nó nhưng dường như hiểu được suy nghĩ của nó, hắn nắm
chặt lấy tay nó khiến nó giật mình quay đầu nhìn hắn. Vẫn không có biểu
hiện gì trên gương mặt, hắn hướng ánh mắt về phía cửa sổ:
– Đến đây để học hay để nhìn và bàn tán người khác vậy?
Tất cả im bặt, đưa ánh mắt nhìn về phía giáo sư. Giáo sư cũng nhanh
chóng quay lại bài học, ông biết nếu không làm vậy chắc chắn sẽ rước họa vào thân.
Học ở lớp cấp cao này quả là có nhiều thứ thú vị và hay ho hơn lớp
trung cấp của nó. Nó đầy thích thú lắng nghe những điều giảng viên dạy.
Thì ra phép thuật cấp cao cũng không khó như nó nghĩ, nó tiếp thu một
cách cực kì nhanh chóng và không gặp vấn đề gì.
Thế nhưng điều làm nó cảm thấy bực mình là hắn. Suốt buổi học hắn
không hề có một chút tập trung hay hứng thú nào mà chỉ toàn ngủ với ngủ.
Ban đầu, hắn gục mặt xuống bàn mà ngủ. Nhưng được một lúc, hắn không
ngủ trên bàn nữa mà đầu hắn đang yên vị trên đùi nó. Hắn thoải mái nằm
xuống, cứ vô tư mà ngủ trong khi nó chuyển từ trạng thái ngạc nhiên, bất ngờ sang thành giận dữ.
Nó gạt đầu hắn ra khỏi đùi mình khiến hắn giật mình thức giấc, nó cực kì giận dữ, không thể kìm chế quát lên:
– Anh không thể tập trung học được sao?
Nó vội vàng che miệng mình lại. Thôi chết, nó lỡ lời rồi. Hiện tại,
cả lớp lẫn giáo sư đều nhìn nó bằng ánh mặt ngạc nhiên cực độ, không ai
có thể ngờ rằng nó lại dám lớn giọng với cả vị Hoàng tử nỗi tiếng ra tay không khoan nhượng. Tất cả đều lo sợ không biết điều gì sẽ xảy đến với
nó, không biết Hoàng tử sẽ dùng cách gì mà giải quyết nó. Thế nhưng
trong sự lo sợ đó vẫn có vài ánh mắt hả hê, lộ rõ cảm giác thú vị.
Nó cảm giác bất an tột độ, quay sang nhìn hắn rồi nhanh chóng cúi gầm mặt, thầm nghĩ: “Ryu ơi là Ryu, sao mày dại dột như vậy?”.