Không gian yên lặng đến đáng sợ, nó ngừng lại trên không cố gắng quan sát tình hình. Phía dưới nó toàn cây với cây, người đã bắt cóc Saphia
cũng phút chốc chẳng thấy đâu nữa. Nó đang lo lắng tột độ, không biết
liệu Saphia có xảy ra chuyện gì không.
Tiếng gió rít lên thật ghê rợn. Dưới ánh trăng, mái tóc tím nó càng
thêm lung linh, phất phơ trong gió. Một tia sáng bất ngờ lóe lên, tiến
nhanh đến phía nó. Một cách nhanh chóng, nó đã né được. Tia sáng ấy
không gì khác chính là một mũi tên băng sắc nhọn. Nó thở phào. Nếu né
chậm một chút nữa thì nó chắc chắn chết dưới mũi tên đó rồi.
Cố giữ cho mình thật bình tĩnh, nó quan sát xung quanh. Không gian
yên tĩnh nãy giờ hoàn toàn bị lấn áp bởi tiếng cười man rợ. Tiếng cười
vang vọng khắp tứ phía. Nó cố gắng định vị xem rốt cuộc mụ ta và Saphia
đang ở đâu nhưng bất lực. Dường như mụ ta ở khắp mọi nơi, nó đã hoàn
toàn bị mụ ta bao vây.
Tiếng cười vẫn cứ vang vọng. Tiếp theo đó, hàng ngàn tia sáng lại lóe lên. Lần này không phải một mà là hàng ngàn mũi tên đang lao về phía
nó, tất cả đều sắc nhọn, có khả năng sát thương rất cao. Giữ chặt chổi
thần, nó cố gắng né tránh tất cả vì tốc độ của chúng quá nhanh nó không
có đủ thời gian tạo rào chắn bảo vệ.
Mũi tên cứ bắn lên như mưa. Nó gần như né được tất cả nhưng một vài
mũi tên đã bắn xượt qua nó khiến vài sợi tóc của nó rới xuống, trên da
xuất hiện vài vết thương rỉ máu, bộ đầm dạ hội đen cũng bị xay xát. Tên
đã ngừng bắn ra, nó đang rất mệt, hơi thở trở nên khó khăn.
Từ phía dưới, nó nhìn thấy bóng người vút lên cao, bay về phía trước. Nhìn thật kĩ, chính là mụ ta và Saphia. Saphia không còn ở trạng thái
hôn mê như trước nữa nhưng cô đã bị trói chặt, không thể dùng phép
thuật. Nhìn thấy nó dưới ánh trăng, Saphia vội vã hét lên:
– Ryu… Cứu mình…
Lời vừa cất lên, Saphia đã bị mụ ta dùng phép thuật khiến cho không
thể nói thêm gì nữa, chỉ bất lực đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn về nó, nước
mắt lặng lẽ rơi xuống.
Nhìn thấy bạn thân của mình như vậy, nó thật sự rất đau lòng. Không
ngần ngại, nó lập tức lao đến đuổi theo mụ ta mà không biết rằng trên
môi mụ ta hiện giờ đang là một nụ cười ghê rợn, đầy vẻ nguy hiểm.
Thấy biểu hiện của mụ ta, Saphia cảm nhận được chắc chắn sẽ có chuyện không lành xảy đến nếu nó cứ tiếp tục đuổi theo như thế. Cô cố gắng lắc mạnh đầu, ra hiệu cho nó đừng đuổi theo nữa, cứ để mặt cô nhưng vô ích. Tốc độ của nó ngày một nhanh hơn, nó vẫn tiếp tục đuổi theo bất chấp có chuyện gì sẽ xảy đến.
===
Trở về với Witchard.
Hắn và anh đang rất bực mình vì hai con quái vật cứ không ngừng cản
đường. Hạ chúng với họ không khó nhưng hiện giờ mọi thứ đang rất náo
loạn, nếu họ tấn công mạnh có khả năng sẽ làm người khác bị thương. Cả
hai đều đang rất nôn nóng, họ mong sao giáo sư của trường sẽ nhanh chóng sơ tán học viên và lập tường bảo vệ để có thể dễ dàng chiến đấu.
Bất ngờ, từ trên không, một con rồng lớn bay xuống, tấn công vào một
con quái vật. Hắn và anh cả hai đều tò mò chuyện gì đang xảy ra thì một
giọng nói vang lên giải quyết thắc mắc của họ:
– Là linh thú của tiểu thư Ryu. Mọi chuyện ở đây cứ để thần và linh thú này lo, hai hoàng tử hãy mau chóng đi giúp tiểu thư Ryu.
Là Haku, linh thú của hắn. Haku và bé Pi đã nắm được tình hình và
xuất hiện kịp thời để cầm chân con quái vật. Gật đầu, cả hắn và anh
nhanh chóng triệu hồi chổi thần, phóng thật nhanh đi tìm nó.
Hai con quái vật thấy có người muốn rời khỏi Witchard vội vã lao đến
tấn công nhưng ngay lập tức, chúng liền bị bé Pi và Haku chặn lại. Thêm
vào đó, Gin và Kai cũng hỗ trợ thêm một phần. Thế là hắn và anh an toàn
đi khỏi.
Mặt cho gió tát vào mặt, mái tóc bị gió làm cho rối bời, cả hai tăng nhanh tốc độ đuổi theo nó.
===
Trở lại với nó hiện giờ.
Nó hiện đang bay đến một nơi mà nó chưa từng biết. Nó từ đầu đã có
cảm giác bất an nhưng vì an toàn của Saphia, nó bỏ mặc tất cả, mặc cả an nguy của bản thân mình.
Tiếng cười man rợ lại vang lên, mụ ta đã dừng lại, ở ngay trước mặt
nó. Nó cũng dừng lại, cách mụ ta tầm 3 mét. Xem xét tình hình, nó nhận
ra mình đang lơ lửng trên một vực sâu, sâu đến nổi không thể nhìn thấy
đáy vực.
Bất ngờ, mụ ta lên tiếng:
– Ngươi cũng khá đấy, đuổi theo ta được đến tận đây.
– Thả Saphia ra.
Nó lạnh lùng nhìn thẳng vào bà ta, giọng nói không chút cảm xúc.
Bà ta lại cười, một nụ cười ma mị, đầy nguy hiểm:
– Được thôi. Với một điều kiện.
– Nói đi, điều kiện gì?
Nó vẫn giữ nét mặt và giọng nói như cũ, nhìn thẳng vào mắt bà ta không chút e sợ.
– Ngươi sẽ thế chỗ con nhỏ này.
Bên cạnh bà ta, Saphia liên tục lắc đầu. Nó nhìn bạn mình bằng ánh
mắt hiền từ rồi lại quay sang nhìn bà ta bằng ánh mắt sắc lạnh:
– Được. Nhưng làm sao tôi biết bà chắc chắn sẽ giữ lời?
Bà ta cười lớn:
– Ngươi sẽ không biết được cho đến khi ngươi thực hiện yêu cầu của ta.
– Bà…
Nó liếc mắt nhìn bà ta, rồi bất ngờ, nó cười lạnh:
– Là Gurena yêu cầu bà làm vậy?
– Cháu gái, gọi thẳng tên của dì mình như vậy là không hay đâu.
Nó giật mình, quay người lại phía sau. Ngay sau nó là một người phụ
nữ tóc đỏ mang vẻ đẹp mị hoặc, bà ta xuất hiện từ lúc nào nó cũng không
hay biết. Quay sang nhìn người phụ nữ kia, bà ta lên tiếng:
– Giải quyết đi. Con nhỏ đó hết giá trị rồi.
– Tuân lệnh nữ hoàng.
Người phụ nữ đáp lời rồi ngay lập tức đẩy Saphia xuống vực sâu. Ánh
mắt Saphia đầy vẻ sợ hãi. Ngay lập tức, nó lao nhanh đến đỡ lấy Saphia.
Gurena nở nụ cười nhạt:
– Tốt bụng quá nhỉ. Mày y hệt như mẹ mày, chỉ khác là mày có mái tóc của anh ấy.
Vừa dứt lời, từ tay Gurena xuất hiện một quả cẩu đỏ, hệt như màu máu. Quả cầu lao nhanh đến chỗ nó và Saphia. Nhìn thấy nguy hiểm đang cận
kề, nó lập tức đẩy Saphia và chổi thần sang một bên, còn nó một mình
hứng chịu đòn tấn công này.
– Ryuuuuuuuuuu.
Nghe tiếng gọi, nó quay đầu nhìn. Là Ren, có cả Yun nữa. Hai người
đều đang xuất hiện ở đây. Vậy là trước khi chết nó vẫn còn được gặp
những người nó yêu quý nhất, như vậy là nó mãn nguyện rồi. Nở nụ cười
hạnh phúc trên môi, nó từ từ rơi dần xuống đáy vực.
Ở phía trên, Saphia đang an toàn trên chổi thần của nó, nước mắt
không ngừng rơi. Hắn và anh cố gắng bay nhanh nhất có thể để cứu lấy nó
nhưng đã quá muộn, bóng hình nó đã biến mất dưới đáy vực sâu hun hút này rồi. Gurena cùng thuộc hạ của mình cười lớn khi chứng kiến cảnh này.
Không còn việc gì nữa, hai người bọn chúng nhanh chóng dịch chuyển, trở
về nơi ở của chúng.
Anh, hắn và Saphia đáp xuống một vách đá gần đó. Anh giúp Saphia cởi
trói, giải phép thuật trên người Saphia. Saphia từ đầu đến giờ vẫn không ngừng khóc, nước mắt cứ tuôn rơi, không có dấu hiệu gì sẽ ngừng lại:
– Tại em. Tất cả là tại em. Nếu không phải vì em thì Ryu đã không rơi xuống vực như vậy. Ryu. Xin lỗi cậu. Tớ có lỗi với cậu, tớ có lỗi với
cậu rất nhiều.
Saphia nói, kèm theo những tiếng nấc nghẹn ngào. Ở bên cạnh, anh cũng đang rơi nước mắt, những giọt nước mắt lặng lẽ. Chúng cứ đua nhau chảy
xuống trên khuôn mặt hoàn mỹ, trái tim anh cũng nhói đau, anh cảm nhận
được sự mất mát trong tim mình, anh đang mất đi một thứ gì đó rất quan
trọng với anh.
Còn hắn, hắn không khóc, nước mắt hắn không rơi nhưng sâu trong trái
tim hắn là một sự đổ vỡ nặng nề. Hắn đang bị tổn thương. Từ đầu, hắn đã
không có gì, không có tình yêu thương của cha và mẹ. Hắn chỉ có nó mà thôi. Vậy mà giờ đây, thứ duy
nhất hắn có được cũng đã biến mất trước mắt hắn, thử hỏi hắn làm sao có
thể không tổn thương, thử hỏi trái tim hắn sao có thể lành lặn?
– Ryu chắc chắn không chết.
Hắn nói. Ngay lập tức, hắn ngồi lên chổi, bay xuống vực nhằm tìm kiếm nó. Hắn hy vọng nó sẽ xuất hiện, hy vọng nó mãi mãi tồn tại trong cuộc
đời hắn.
Hắn lao xuống vực, anh cũng ngay lập tức đuổi theo sau. Cả hai đều
mong có thể tìm được nó. Cả hai tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không thấy.
Vực này vừa rộng lại vừa sâu, tất cả đều bất lực. Phía trên Saphia khóc
nấc lên:
– Hai người đừng như vậy. Ryu mà biết, cậu ấy liệu có vui không?
Cô hét lên, lời nói của cô khiến họ trở nên bình tĩnh hơn. Đáp ngay
vách đá, cả hắn và anh đều ngồi phệch xuống đất, trong ánh mắt và nét
mặt cả hai đều là một nỗi đau khổ tột cùng.
===
Tiếng cười vang vọng khắp không gian đen tối, tĩnh mịch.
Ngồi xuống đối diện em gái mình, Gurena lên tiếng, giọng nói chứa đầy sự thỏa mãn, vui thích:
– Em gái yêu quý. Ta muốn đưa con gái em về đây thăm em nhưng thật tiếc…
Bà ta bỏ dở câu nói, liếc mắt nhìn về người đối diện.
Nghe nhắc đến con gái mình, Kurina trở nên khẩn trương, vội vã bò đến ôm lấy chân chị gái mình, giọng nói gấp gáp:
– Ryu. Ryu nó sao rồi? Chị… chị đã làm gì con bé???
Mỉm cười vui vẻ nhìn em gái mình, bà ta làm ra vẻ tiếc nuối, lắc lắc đầu, ánh mắt và lời nói đầy vẻ giễu cợt, thở dài:
– Đúng là mẹ nào con nấy. Tốt bụng hệt như em…
– Mau. Chị mau nói. Nó sao rồi???
Kurina ngày càng hấp tấp hơn, vẻ mặt cùng ánh mắt lo lắng tột độ. Gurena thấy vậy thêm phần hả hê, cười lớn:
– Vì cứu bạn, nó đã nhảy xuống vực rồi. Có lẽ nó sẽ chết mà không thấy xác.
Kurina nghe vậy, nước mắt lặng lẽ rơi xuống ngày một nhiều hơn. Bà
ngồi bệch xuống đất, ôm lấy tim mình. Hiện tại, tim bà đang vỡ tan, còn
nổi đau nào đau hơn nổi đau khi biết tin con gái mình đã chết. Còn nổi
đau nào đau hơn khi biết chị gái mình là người đã giết chết đứa con gái
yêu quý bao năm xa cách của mình.
Đứa con gái yêu quý, động lực sống cuối cùng của bà đã chết rồi thì
bà còn sống để làm gì nữa? Đưa ánh mắt thù hận nhìn về phía chị gái
mình, bà như con thú hoang lao đến, siết chặt cổ Gurena, nghiến răng
gằng từng tiếng:
– Tại sao? Tại sao ngươi có thể độc ác như vậy?
Không mảy may xây xác, bà ta còn tỏ ra hả hê hơn, tiếng cười cũng theo đó lớn dần:
– Mày đáng bị như vậy. Ai bảo mày dám cướp đi trái tim của người tao yêu.
Gạt mạnh Kurina ra, Gurena dùng phép thuật trói chặt em gái vào tường rồi đứng lên, phủi phủi tay, cười nhạt:
– Con gái mày chết rồi nhưng tao chưa cho phép mày chết đâu. Cứ từ từ tận hưởng nổi đau tột cùng này đi. Tao muốn mày sống không bằng chết.
Bà ta nhấn mạnh bốn từ cuối rồi quay lưng bước đi, trên môi vẫn luôn
là nụ cười cay nghiệt. Kurina đau khổ tột cùng, nước mắt không ngừng
tuông rơi, tiếng nấc ngày một lớn cũng như nổi đau của bà đang tăng dần:
– Ryu. Mẹ xin lỗi… xin lỗi. Là tại mẹ… tất cả… là tại mẹ.