Saphia và anh – Yun, đem lại cho nó những cảm giác thật kì lạ. Hai
người khiến đầu óc nó trở nên mơ hồ, nó đang rất phân vân, nó tự hỏi
liệu những gì nó được biết qua lời kể của Sun có hoàn toàn đúng không?
Nghĩ đến đây, nó bất giác thở dài. Nó lại vậy rồi, lại một lần nữa nó nghi ngờ Sun – vị hôn phu của nó. Ngẩng đầu lên nhìn ngắm những đám mấy hờ hững trôi đi, nó lại thở dài thườn thượt, nó uể oải tự nói với chính mình:
– Sun à, đến bao giờ anh mới về lại Witchard vậy? Mọi thứ đang trở nên rắc rối, em không còn hiểu nổi mình nữa rồi.
===
Ngày hôm sau, lại thêm một ngày đầy buồn chán với nó.
Sau một hồi phân vân, cân nhắc kĩ lưỡng, cuối cùng, nó đã đưa ra
quyết định riêng cho mình. Quyết định của nó không gì khác chính là… cúp học.
Lang thang từng bước vô định trong ngôi trường rộng mênh mông, nó cứ như người mất hồn, bước đi mà chẳng biết sẽ đi đâu.
Không biết có phải là duyên phận không khi từng bước chân nó đang dần tiến vào khu vực cấm của hắn – Ren.
Nhìn thấy vài bông hoa màu tím kì lạ nhưng rất đẹp mắt rơi rụng trên
mặt đất, nó ngẩng người. Từ từ tiến lại, nó nhặt vài bông hoa lên, cẩn
thận ngắm nghía.
Những bông hoa này làm nó cảm thấy rất thích, lại còn có cái gì đó
rất thân thuộc nữa. Nó không biết từ lúc nào mà trên môi đã tự nở ra một nụ cười tỏa nắng.
Nó đứng dậy. Lúc này, nó mới từ từ quan sát xung quanh. Nó phát hiện
ra, khu vườn này có rất nhiều cây hoa tím giống vậy, phải nói, khu vườn
này thật sự rất đẹp, nó rất thích. Nụ cười của nó vì vậy mà cứ tiếp tục
giữ nguyên.
Bỗng, nó phát hiện một cái bóng đang tiến lại gần. Giật mình, nó quay phắt người nhìn ra phía sau, nụ cười trên môi cũng đã tắt:
– Anh…
Người đối diện nở nụ cười nửa miệng, hai tay bỏ vào túi quần, bình thản tiến về phía nó:
– Đến đây làm gì?
Là Ren. Hắn lạnh lùng nhìn nó, giọng nói cũng rất lạnh. Nó bất giác rùng mình trước hàn khí hắn tỏa ra:
– Tôi… Tôi đi dạo nên đến đây, không được sao?
– Không.
Hắn lạnh lùng đáp lời, không chút cảm xúc. Lúc này, nó cảm thấy có
cảm giác gì đó rất khó chịu khi hắn đối xử với nó lạnh lùng như vậy. Nó
đang rất ấm ức, lên tiếng hỏi lại:
– Tại sao lại không chứ?
Hắn vẫn không hề thay đổi thái độ, cứ thế đáp lời:
– Đây là khu vực của riêng tôi, không ai được phép vào.
Nghe hắn nói vậy, nó lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Không chịu thua, nó phản bác lời hắn:
– Thì đã sao chứ. Tôi cứ vào đấy, và tôi đang đứng ở đây này. Một nơi đẹp như vậy lại bị anh độc chiếm làm của riêng không phải vô lí sao?
Vẫn thái độ lạnh lùng, bất cần và không quan tâm đó, hắn nói tiếp:
– Tôi là Hoàng tử, muốn làm gì cần cô phải dạy sao? Nơi này là của
riêng tôi, chỉ có Ryu mới là ngoại lệ được đến đây. Cô Chika, cô không
phải là Ryu, cô không có quyền đến nơi tôi dành riêng cho cô ấy.
Nó sững người trước lời hắn nói. Nơi này… là hắn dành riêng cho Ryu sao?
Nó thật sự không hiểu nổi nữa rồi. Tại sao nghe hắn nói vậy, trong
lòng nó lại thấy vui thế này? Lời này là hắn nói để đuổi nó mà, chẳng lẽ nó lại thích bị đuổi đi sao???
Cái cảm giác hạnh phúc kì lạ ấy làm nó khó chịu, nó lạnh lùng nhìn hắn, nhún vai:
– Được thôi, anh đã đuổi thì tôi sẽ đi. Tôi không phải hạn mặt dày.
Nói rồi nó lập tức quay bước bỏ đi.
Nó bước đi, lướt qua người hắn. Chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn,
nó dường như cảm thấy ánh mắt hắn có điều gì đó kì lạ. Xem như không hay biết gì, nó cứ thế đi tiếp.
Bất chợt, bàn tay nó bị giữ lại.
Nó ngơ ngác, không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thì cả người nó bị kéo về phía hắn.
Hắn một tay giữ lấy tay nó không chịu buông, tay kia siết chặt eo nó. Nó cảm nhận rõ ràng là tim nó đang đập loạn nhịp cả lên. Nó không biết
phải lí giải thế nào nhưng cảm giác này nó chưa từng có khi ở cạnh Sun.
Nó đang rất rối, lắp bắp:
– Anh… Anh đang…
Lời nói của nó chưa kịp thốt ra hết câu thì ngay lập tức đã bị chặn lại. Hắn đang hôn nó.
Nó mở mắt thật to, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Còn hắn, hắn siết chặt eo nó hơn, nụ hôn đặt lên môi nó ngày càng mãnh liệt.
Lúc đầu, khi nó nhận thức được sự việc, nó đã cố gắng đẩy hắn ra
những bất lực, nó không thể mạnh được bằng hắn. Thế nhưng, nó chẳng hiểu vì lí do gì mà ngay sau đó, nó lại chấp nhận nụ hôn của hắn, không
những vậy mà nó còn đáp trả lại.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi đi, nó cảm thấy mệt, bắt đầu thở dốc. Hắn thấy biểu hiện của nó cũng luyến tiếc rời đổi môi nhỏ, buông nó ra.
Hiện tại, nó cảm thấy tim nó đang đập rất nhanh, khuôn mặt nóng ran. Nụ hôn của hắn có cái gì đó rất gần gũi với nó.
Khoan đã… hôn sao?
Nghĩ đến từ này, nó ngay lập tức không hề suy nghĩ mà thẳng tay cho
hắn một cái tát thật mạnh. Hắn hơi ngẩng người trước cái tát của nó
nhưng cũng nhanh chóng trở về trạng thái bình thường. Nó tức giận, hét
vào mặt hắn:
– Anh vừa làm gì vậy hả?
– Có cần phải trả lời không khi sự việc đã quá rõ ràng.
Hắn bình thản như chưa từng có gì xảy ra đáp lời nó.
Nó nắm chặt tay, càng thêm phần tức giận. Không kiềm chế được nữa, nó lại đưa tay ra, không chút nương tình tặng thêm cho hắn một cái tát
khiến cho khuôn mặt trắng hoàn mỹ của hắn giờ đây hằn lên dấu vết năm
ngón tay đỏ ửng. Chưa thỏa mãn cơn tức giận trong lòng, nó tiếp tục hét
vào mặt hắn:
– Anh nghĩ mình là hoàng tử thì muốn làm gì thì làm à? Thật là vô sĩ.
– Vô sĩ sao?
Hắn bất giác bật cười, hỏi lại. Nó nhìn thẳng vào mặt hắn, lạnh lùng:
– Đúng vậy. Vì tôi là vị hôn thê của anh Sun nên anh làm vậy với tôi sao?
Hắn hơi ngẩng người:
– Ý cô là sao?
Nó nở nụ cười nửa miệng:
– Muốn tôi nói rõ luôn à. Tốt thôi, tôi sẽ nói. Anh Sun đã kể tôi
nghe hết mọi chuyện. Hai người là anh em cùng mẹ khác cha nhưng vì Sun
có được tình thương của mẹ anh nên anh lúc nào cũng căm ghét anh ấy,
luôn muốn anh ấy biến mất. Anh lợi dụng thân phận Hoàng tử của mình gây
rắc rối cho anh Sun đã vậy còn luôn muốn cướp đi mọi thứ của anh ấy.
Không phải anh còn muốn tách tôi ra khỏi anh ấy để anh ấy phải đau khổ
sao?
Hắn bật cười, bên trong nụ cười là một sự chua xót:
– Bấy lâu nay cô luôn nghĩ như vậy về tôi sao… Chika?
– Đúng vậy.
Nó thản nhiên đáp lại hắn. Hắn lại bật cười:
– Nếu vậy cô hãy nói thật lòng mình đi, cô có yêu Sun không?
Nó giật mình. Có yêu Sun không là câu hỏi mà nó vẫn hay tự hỏi với chính mình.
Khi ở gần Sun, nó chẳng có cảm giác gì khác ngoài sự xa lạ. Nó cảm
nhận rõ giữa nó và Sun luôn có một khoảng cách nào đó, khoảng cách ngày
càng xa, hệt như hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau được.
– Trả lời đi chứ?
Hắn lại tiếp tục hỏi khiến nó trở nên ấp úng:
– Tôi… Tôi…
Hắn khẽ cười, tiếp tục nói:
– Vậy là cô không hề yêu tên Sun đó, đúng chứ?
Nó nhìn thẳng vào mắt hắn rồi lại quay sang nhìn đi hướng khác:
– Yêu… hay không thì sao chứ. Tôi… tôi… dù sao thì tôi cũng là vị hôn thê của anh ấy. Anh đừng hòng chia rẽ chúng tôi, vô ích thôi.
Hắn lạnh lùng nhìn nó:
– Vậy chuyện cô là vị hôn thê của hắn có ai làm chứng không hay đó chỉ là những gì cô nghe hắn nói?
Nó lại ngẩng người trước câu hỏi của hắn, lắp bắp:
– Tôi… tôi…
– Thật là ngốc.
Hắn đưa tay gõ lên đầu nó. Tim nó vì hành động này mà đập lỗi một nhịp. Cái cảm giác này, cái hành động này thật sự rất quen.
Nó mải mê vẩn vơ suy nghĩ về hành động vừa rồi thì trái tim lại một
lần nữa được nhịp náo loạn. Hắn đang ôm lấy nó, ôm nó thật chặt.
Nó giật mình, đỏ mặt, toang đẩy hắn ra thì hắn như đã đọc được suy nghĩ của nó, lên tiếng trước:
– Xem như bồi thường cho việc cô vào khu vực cấm của tôi. Cứ đứng yên như vậy một lát thôi, đừng nói gì hết.
Nghe lời hắn nói như vậy, nó cũng thôi không làm gì nữa. Nó cứ đứng
đó để mặt hắn ôm nó thật chặt, còn nó miên man trong dòng suy nghĩ về
những cảm xúc của mình.
Ở cạnh hắn, nó tuy ngoài miệng luôn nói ghét hắn, lí trí cố gắng tự
nhủ hắn là người xấu muốn chia rẽ tình cảm giữa nó và Sun nhưng thực ra
trong trái tim nó lại muôn phần thấy rất gần gũi. Nó luôn thấy rất ấm
áp, rất an toàn và thân thuộc khi ở cạnh hắn.
Không những vậy, những hành động của hắn luôn dễ dàng làm tim nó đập
loạn nhịp, khiến mặt nó nóng bừng, đỏ lên. Tất cả những cảm giác mà khi ở cạnh Sun nó không hề cảm nhận được thì nó lại cảm nhận được khi ở cạnh
hắn. Chẳng lẽ, đây là yêu sao? Không lẽ, nó đã yêu hắn rồi sao?
Nó cố gắng xóa bỏ, cố gắng xua tan những suy nghĩ trong lòng đi.
Không thể được, nó không được suy nghĩ như vậy. Sun đã chịu rất nhiều
đau khổ, rất nhiều tổn thương vì sự tham lam và ích kỉ của hắn, nó không thể bị hắn dụ dỗ, không thể vì hắn mà làm Sun đau lòng được.
Hít thở thật sâu, nó lên tiếng đầy lạnh lùng:
– Đủ chưa vậy?
Hắn cười nhạt, tim khẽ nhói lên. Cố giữ bình tĩnh, hắn bình thản đáp:
– Chỉ một lát nữa thôi. Cô không cần làm gì mà chỉ cần im lặng đứng
đó thôi. Im lặng để trái tim có thể cảm nhận rõ ràng những cảm xúc dâng
trào cùng nhịp đập trong trái tim mình, im lặng để ta biết bản thân thật sự muốn gì, im lặng để có thể hiểu được và chạm đến trái tim của người
bên cạnh. Đó là những gì Ryu từng nói với tôi. Vậy nên, tôi chỉ cần cô
kiên nhẫn thêm một chút thôi, sau đó, cô cứ xem như chưa hề có chuyện gì xảy ra nếu cô muốn.
Nó ngỡ ngàng trước lời nói của hắn, lời nói này, thực sự nghe rất
quen. Càng lúc, nó càng cảm thấy rối bời, nó thật sự không hiểu nổi bản
thân nó nữa rồi.
Một cơn gió nhè nhẹ thổi đến khiến những cánh hoa tím theo đó mà bị
cuốn đi. Những cánh hoa tung bay khắp khu vườn, tạo nên một khung cảnh
thật thơ mộng đầy lãng mạn. Vài cánh hoa bay đến, rơi xuống mái tóc tím của nó và rơi xuống cả mái tóc bạch kim của hắn.
Buông nó ra, hắn đưa tay nhẹ nhàng phủi những cánh hoa đang vướn vào
tóc nó trước ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò của nó. Xong xuôi, hắn
quay mặt đi, lạnh giọng buông lời:
– Cô đi được rồi.
Nó khẽ thở ra, không đáp lời, quay bước ra khỏi khu vườn.
Cả hắn và nó đều quay lưng về phía nhau, mỗi người bước đi một hướng, không ai quay đầu lại nhìn ai. Hắn bước đi lặng lẽ, nụ cười chua xót
dần hiện hữu:
– Ryu, liệu em có nhớ ra anh không hay anh mãi mãi chỉ là một phần kí ức mà em không muốn nhớ đến?