Bí Mật Phù Thủy

Chương 52: Xem nhau như người xa lạ



Nhìn thấy bóng dáng hắn vô hồn bước ra khỏi phòng nó, tim nó cũng nhói đau, nước mắt cũng từng giọt, từng giọt rơi xuống, giàn giụa cả khuôn mặt xinh đẹp.

Nó ôm lấy tim mình, cố ngăn cản cơn đau nhói ở tim đang từ từ truyền đến. Nó cũng đau lòng lắm chứ. Nó đã tự hỏi rất nhiều lần, tại sao ông trời lại đối xử với nó và hắn độc ác đến vậy, tại sao nó và hắn thật sự dành tình yêu cho đối phương nhưng hai người lại có mối thù không thể nào xóa bỏ giữa hai hoàng tộc.

Nó yêu hắn rất nhiều. Đúng, nó không hề phủ nhận chuyện này. Nhưng liệu việc nó tiếp tục theo đuổi tình yêu cùng hắn có phải đúng đắn hay không khi làm như vậy là nó đã chấp nhận quên đi nỗi đau khổ, mất mát mà hoàng tộc của nó đã phải chịu đựng vào cái đêm định mệnh đó?

Liệu nếu nó vì tình yêu của bản thân mà quên đi mối thù của hoàng tộc thì nó có còn xứng đáng là thành viên của hoàng tộc vương quốc huyền bí hay không? Nó có còn mặt mũi để nhìn mẹ nó hay không? Lúc đó, nó còn tư cách gì mà đòi trả thù Gurena, cứu mẹ của mình???

Với tư cách là một công chúa, với tư cách là người có sức mạnh phép thuật bậc nhất vương quốc huyền bí, nó phải đặt trách nhiệm lên hàng đầu, lên trên cả tình yêu của mình. Dù có phải ngậm đắng nuốt cay, có phải đau khổ, dù tim nó có vỡ ra thành từng mảnh đi chăng nữa, nó cũng phải làm như vậy.

Thế nhưng, trong giờ khắc này, nhìn thấy bóng dáng người mình yêu thương trở nên trơ trọi, cô độc và lặng thầm như vậy, nó lại có chút lưu luyến, có phần phân vân. Nó tự hỏi, nó đối xử với hắn như vậy có phải quá độc ác, quá tàn nhẫn rồi hay không.

Nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng, nó không thể chịu đựng được thêm nữa.

Nó vội vã bật dậy khỏi giường, chạy đến ôm lấy hắn từ phía sau, ôm thật chặt. Nó dịu dịu đầu vào lưng hắn, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi khiến áo hắn phút chốc ước đẫm.

Hắn sững người trước hành động của nó, cảm nhận vòng tay của nó đang ôm siết hắn từ phía sau, lại còn cảm nhận rõ từng giọt nước mắt mặn chát của nó đang rơi trên áo hắn, tim hắn cảm thấy thật đau nhói, xót xa. Rốt cuộc thì, số phận định trêu đùa nó và hắn đến bao giờ nữa mới chịu dừng lại đây???

Hắn cũng như nó, nước mắt vẫn đang rơi. Hai người là kẻ thù thì đã sao chứ? Kẻ thù cũng có thể có chung một nỗi đau, có chung một trái tim tan vỡ kia mà.

Hắn đưa tay, nắm chặt lấy bàn tay đang ôm lấy mình của nó. Cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh, lạnh lùng như thường ngày, hắn lên tiếng:

– Không cần cảm thấy có lỗi. Sự thật vẫn là sự thật thôi.

Hắn ngừng một lúc, rồi nói tiếp trong đau đớn:

– Nếu số phận đã an bài em và anh là kẻ thù thì chúng ta đành phải chấp nhận, trốn tránh cũng chẳng được gì.

Lời hắn nói khiến tim nó càng xót xa hơn, bàn tay đang ôm hắn cũng bất giác siết chặt lại. Nó liên tục lắc đầu trong màn nước mắt. Liệu, có ai biết, tổn thương mà nó và hắn đang trải qua, to lớn đến mức nào???

Nó nấc lên, nghẹn ngào, giọng nói cũng có phần khàn đi vì khóc quá nhiều:

– Em… xin lỗi.

Hắn khẽ bật cười, nắm tay nó càng thêm chặt:

– Mấy ngày qua… em phải chịu đựng như vậy… nhất định… rất đau khổ. Em đừng chịu đựng nữa làm gì, cứ làm những việc nên làm.

Hắn nghẹn lời, nhưng cũng cố gắng nói một cách khó khăn:

– Đừng… quan tâm đến anh. Chúng ta… từ giờ… cứ xem nhau… như người xa lạ… Như vậy, sẽ tốt cho cả đôi bên.

Tiếng khóc của nó ngày một rõ ràng hơn, tiếng nấc cũng to hơn như một lưỡi dao nhọn cắm sâu vào trái tim đang tan vỡ của hắn.

Hắn đau khổ lắm, muốn níu nó lại lắm nhưng hắn biết, mình nên buông thôi.

Hắn buông thõng hai tay, không nắm tay nó nữa. Nó cũng vậy, từ từ, chậm rãi buông tay ra để hắn đi. Nó cố kìm nén tiếng nấc nhưng nước mắt thì vẫn không tự chủ được mà cứ tuông rơi. Nó nói, giọng đã hoàn toàn lạc đi, chất chứa đầy tổn thương:

– Từ giờ… em và anh… chúng ta… là người xa lạ.

Hắn không nói gì, lẳng lặng mở cửa bước ra ngoài. Còn nó, nó nhìn theo bóng dáng hắn khuất sau cánh cửa, đau càng thêm đau.

Nó đóng chặt cửa lại, tạo một kết giới để không ai được phép bước vào rồi lửng thửng từng bước vô hồn tiến đến giường ngủ, ngồi gục xuống giường, nước mắt lại được thể tuông rơi. Tiếng thút thít cùng tiếng nấc ngày một lớn dần, nó cứ khóc, cứ khóc mãi như thế.

– Mẹ ơi… con… đối xử với anh ấy như vậy… có phải… là tàn nhẫn… là… độc ác với anh ấy quá không hả mẹ???

Nó lại nấc lên, mở miệng nói một cách khó khăn:

– Con yêu anh ấy… thực sự… rất yêu anh ấy. Nhưng… con biết trách nhiệm của mình… con phải hoàn thành… sứ mạng của mình. Mẹ ơi… trong mơ… con thấy anh ấy chết… là vì con. Nếu con cứ tiếp tục cố chấp… cùng anh ấy theo đuổi tình yêu… chắc chắn… chắn chắn… giấc mơ ấy… sẽ trở thành hiện thực. Con không muốn… thực sự không muốn…

Nó vừa nói, nước mắt vừa tuông trào, nó lại liên tục lắc đầu đầy đau khổ. Rồi, nó lại nói tiếp:

– Mẹ ơi… con đau… đau lắm. Mẹ nói… con phải làm sao… làm sao bây giờ? Con phải làm sao… làm sao hả mẹ???

Càng nói, nó càng thêm đau, càng khóc to hơn. Mắt nó đã nhòe đi vì khóc, nó mệt mỏi, không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng, nước mắt vẫn cứ tuông rơi, nó vẫn cứ buông tiếng thút thít.

Dù là trong giấc ngủ, nó vẫn không ngừng gọi tên hắn trong đau khổ và vô vọng. Nó vẫn mãi gọi tên một người mà nó yêu, người mà nó nghĩ mãi mãi mình cũng không thể chạm tới, không thể mãi mãi ở bên, mãi mãi kề vai sát cánh.

Sau khi nói chuyện với nó, hắn thẩn thờ bước về phòng. Cũng như nó, hắn khóa chặt cửa, tự mình giăng một kết giới trong phòng. Hắn ngồi sụp xuống, tựa người vào cánh cửa, nước mắt lại không thể kìm nén mà tiếp tục tuông trào. Hắn không ngừng đánh vào tim mình, cảm giác thật bất lực.

Bên ngoài, trời cũng đang mưa.

Hôm nay, bầu trời đêm cực kì âm u, không có một vì sao nào, cả mặt trăng cũng bị mây mù che khuất. Mưa rơi từng giọt, tí tách, tí tách. Có lẽ, cả ông trời cũng biết và cũng hiểu nỗi đau mà nó và hắn đang chịu đựng nên mới như vậy để cùng chia sẻ bớt nỗi đau này.

Hắn nhìn những giọt mưa đang rơi ngày một nặng hạt trong bầu trời đêm tối mịch thông qua cửa sổ. Hắn cứ nhìn như thế, ánh mắt vô hồn, không có chút sức sống hay hy vọng gì. Trong đầu hắn lúc này chỉ toàn những hình ảnh về nó và hắn lúc hai người còn vui vẻ, hạnh phúc ở bên nhau.

Hắn nhớ cảnh hắn, nó, anh, ba người vui vẻ chơi đùa bên nhau lúc nhỏ, nụ cười của nó thật hồn nhiên và tuyệt đẹp khiến hắn ngay lập tức bị thu hút. Hắn cũng nhớ mình đã đau khổ thế nào khi nó đột ngột biến mất. Hắn nhớ hắn cũng đã rất vui sướng khi nó quay trở lại Witchard. Mà điều làm hắn vui và hạnh phúc nhất là lúc nó đồng ý làm người yêu của hắn, mãi ở cạnh hắn.

Hắn nhớ lần tìm thấy nó trước khu rừng cấm, nhớ cả lần học viện Witchard đối mặt với thủy quái, nhớ buổi dạ hội nó mất tích, nhớ hình ảnh nó trở về nhưng mất trí nhớ, nhớ hình ảnh của nó trong buổi cắm trại, cả lúc nó và hắn cùng ngồi học trong lớp,… Tất cả… tất cả như một thước phim ngắn, không ngừng phản chiếu trong tâm trí hắn.

Rồi, hắn khẽ cười, một nụ cười nhạt đầy mỉa mai, bi thương đến kì lạ. Tất cả giờ đã là kí ức rồi, một kí ức không bao giờ có thể trở thành sự thực được nữa. Vừa rồi, chính nó đã nói hắn và nó là kẻ thù, cũng chính nó khẳng định, hắn và nó từ giờ sẽ thành người xa lạ. Mọi chuyện vậy là kết thúc thật rồi. Nó và hắn, tình yêu của hai người sẽ không thể có một kết thúc tốt đẹp, viên mãn được nữa rồi.

Mưa vẫn rơi. Từng giọt nặng trĩu. Tí tách, tí tách.

Cõi lòng hắn cũng như những giọt mưa kia, nặng trĩu, u uất. Hắn thật sự mệt mỏi lắm rồi, liệu trên đời này, còn có hạnh phúc nào dành cho hắn hay không???

===

Trong một căn phòng ẩm mốc, hay chính xác hơn là một căn phòng giam giữ tù nhân.

Người phụ nữ với mái tóc đỏ hoe khẽ giật mình thức giấc.

Bà ôm chặt lấy trái tim mình, hơi thở gấp gáp, đôi mắt cũng đỏ hoe. Nơi khóe mắt, vài giọt nước trong suốt như pha lê đang chực chờ rơi xuống. Người phụ nữ nói trong thổn thức:

– Ryu… Ryu… Con… con đang đau khổ sao??? Con… trái tim con… đang tan nát sao???

Người phụ nữ tóc đỏ đó không ai khác là mẹ nó – Kurina.

Mẹ nó vừa chợp mắt một lúc thì trong giấc mơ của bà, xuất hiện hình ảnh nó đang nước mắt giàn giụa, không ngừng ôm lấy tim mình, cực kì đau khổ, liên tục hỏi bà phải làm sao.

Hình ảnh của nó khiến bà không thể chịu đựng được nữa mà giật mình thức giấc ngay lập tức. Bà chắc chắn, chắc chắn rằng đang có chuyện gì đó xảy ra với Ryu – đứa con gái yêu quý của bà. Bà khẳng định rằng nó đang rất đau, đang rất khổ sở.

Nghĩ đến hình ảnh đứa con gái của mình, Kurina quỳ sụp xuống mặt đất, nước mắt không ngừng rơi. Bà khóc, nói trong cay đắng:

– Ryu… mẹ xin lỗi… xin lỗi con. Lúc con đau khổ nhất… mẹ lại không thể ở bên… giúp cho con. Con hận mẹ… hận mẹ lắm… phải không… Ryu???

Rồi, bà ngẩng mặt nhìn lên trời, giọng nói bất lực cũng không kém phần than oán:

– Anh ơi… Ryu con mình… tim nó đang tan vỡ… anh có biết không??? Anh hãy cho em biết… phải làm sao… làm sao… em mới có thể… giúp cho con mình được đây??? Rốt cuộc… con mình đã làm gì nên tội… mà nó lại phải chịu đựng đau khổ như thế hả anh???

===ENDCHAP52===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.