Bí Mật Phù Thủy

Chương 6: Nơi tôi thuộc về



Cả không gian xung quanh ngập tràn trong bóng tối, không chút ánh sáng nào lọt được vào. Nó mò mẫm bước đi từng bước một, nỗi sợ trong lòng nó ngày một dâng cao. Nó sợ bóng tối, với nó bóng tối là một nỗi kinh hoàng. Ngay từ bé, mỗi lúc đêm về, phòng nó lúc nào cũng có ánh sáng le lói, dù rất ít nhưng nhất định phải có ánh sáng. Từng bước đi của nó kéo theo hàng ngàn nỗi sợ, nỗi sợ vô hình, nỗi sợ không tên mà nó không lúc nào có thể vượt qua được.

Bỗng, một tia sáng le lói trước mắt nó. Cả khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ của nó ánh lên tia vui mừng, hạnh phúc. Không chút chần chừ, nó chạy thật nhanh về nơi phát ra ánh sáng. Nó đang hy vọng, hy vọng sẽ thoát ra khỏi bóng tối kinh hoàng nơi đây.

Bất chợt nó khựng lại, một giọt nước trong suốt như pha lê đang từ từ lăn xuống. Trước mặt nó là cảnh tượng mà nó không muốn nhìn thấy nhất, là cảnh tượng mà nó muốn quên đi nhất, đó là căn phòng mà nó từng bị bắt đến, và ngay dưới thứ ánh sáng mà nó tìm kiếm từ nãy đến giờ là hình ảnh nó cùng Yuu đang nói chuyện cùng nhau.

– Tao hận mày.

– Tao không phải bạn mày, bây giờ và mãi mãi.

– Tao không ghét mày, tao chỉ hận mày mà thôi.

Những lời nói của Yuu cứ vang vọng trong bóng tối, tim nó lại tan vỡ khi nghe những lời nói đó. Nó khụy xuống, gục ngã, hai hàng nước mắt lăn dài, từng giọt, từng giọt rơi xuống nền đất lạnh lẽo, ánh sáng trong tim nó dường như đang lụi tàn.

Nhưng tất cả không chỉ dừng ở đó, một lần nữa, nó tận mắt chứng kiến Yuu đang từ từ đưa dao lại gần nó, từng chút, từng chút một cứa dao lên khuôn mặt đầy nước mắt của nó, cười đầy tà ác, hét lên:

– Mày không phải bạn tao, tao hận mày, tao căm thù mày.

– Khônggggggggggggggggggggggggggggggg…………….

===

Choàng tỉnh giấc, nó ngồi bật dậy, mồ hôi nhễ nhại. Thì ra tất cả chỉ là mơ. Biết là vậy nhưng nó lại không tự chủ, để mặt cho nước mắt cứ tuôn rơi, từng giọt nhẹ rơi rồi cuối cùng, nó khóc nấc lên thành tiếng. Đau, tim nó đang đau, không chỉ đau mà tim nó còn đang rỉ máu. Tình bạn của nó xây đắp bao lâu nay lại dễ dàng tan vỡ đến vậy sao? Nó không muốn tin nhưng sự thật đã là như vậy. Nó khóc cho vơi nỗi đau nhưng tại sao càng khóc nổi đau của nó lại càng không giảm bớt???

Cảnh cửa gỗ từ từ mở ra, nó cũng chẳng màng quan tâm, giờ đây trong nó chỉ toàn nỗi đau. Anh từ từ bước vào, đem theo thức ăn cho nó. Nhìn thấy nó thành ra như vậy, tim anh cũng đau không thua gì nó. Đặt vội những thứ anh vừa mới đem vào lên bàn, anh tiến lại phía nó, nhẹ ôm nó vào lòng. Anh không biết phải làm gì cho nó, anh chỉ biết anh sẽ là điểm tựa vững chắc của nó, sẽ luôn bên cạnh nó khi nó cần. Vuốt nhẹ mái tóc của nó, anh thì thầm đủ cho nó nghe:

– Ryu mà anh biết không yếu đuối đến vậy đâu. Anh biết em đang rất đau, em đau tim anh cũng đau theo em có biết không??? Cứ khóc đi, em cứ khóc cho thỏa nỗi lòng mình và rồi sau đó hãy trở về với Ryu mạnh mẽ và vui vẻ, có được không?

Không trả lời, nó tiếp tục khóc. Nó hiểu những điều anh nói, trái tim tan nát của nó đã có thêm tia hy vọng khi nghe những gì anh nói. Nếu như bình thường, nghe anh nói anh đau vì nó như vậy nó chắc sẽ nhảy lên vì hạnh phúc nhưng giờ, nó không thể vui vẻ ngay lên được, nó cần thời gian, thời gian để những vết thương trong tim nó dần hồi phục và anh chính là động lực giúp nó vượt qua nỗi đau.

Hai người cứ như vậy, anh vẫn ôm nó, dịu dàng vuốt mái tóc đặc biệt của nó, còn nó thì ở trong vòng tay anh, những giọt nước mắt cứ lăn dài nhưng đã từ từ vơi bớt. Ngoài trời, những đám mây trắng đủ hình thù lửng lờ trôi, ánh sáng mặt trời chíu rọi khắp mọi nơi, muôn cây khoe sắc, chim chóc, muôn loài tiếp diễn cuộc sống bình thường của riêng mình.

Sau cơn mưa trời lại sáng, không có nỗi buồn nào là mãi mãi, không có nỗi đau nào là không thể chữa lành.

Một ngày mới nữa lại đến, tâm trạng của nó giờ đã ổn định hơn, không còn đau khổ như lúc trước. Để giúp nó mau chóng quên nổi đau, anh luôn ở bên cạnh nó và chỉ dạy nó cách sử dụng phép thuật. Nó rất thích thú với việc này, nó rất thích phép thuật. Việc học phép thuật giúp nó vui vẻ lên nhiều. Tuy nó vẫn thường mơ thấy giấc mơ đó, vẫn còn những lúc rơi nước mắt vì đau lòng nhưng nhờ việc học phép thuật, nó dần mạnh mẽ hơn, dần hồi phục những vết thương do Yuu gây ra, và giấc mơ quái ác đó đã dần được thay vào bằng những giấc mơ đẹp, bằng những giấc mơ mà trong đó, phép thuật của nó ngày một nâng cao.

Thấy nó đã vui vẻ hơn, anh cũng yên lòng. Anh bất ngờ khi nó tiếp thu những phép thuật anh dạy rất nhanh. Mà cũng phải thôi, lúc nhỏ nó cũng đã dùng được những phép thuật vậy rồi, không chỉ vậy nó còn dùng được những phép thuật khác cao cấp hơn, nhưng có lẽ do mất đi kí ức và sống ở Trái Đất nên nó mới không có ấn tượng gì với chúng và phải học lại chúng từ đầu.

Đã 1 tháng trôi qua, một tháng nó bỏ lại tất cả mọi thứ, chỉ chú tâm vào phép thuật. Thời gian này cũng khiến nó nhận ra tuy nó đã sống ở nơi đây suốt mười mấy năm nhưng nơi đây vẫn không dành cho nó, nơi nó thật sự thuộc về là Thế Giới Phép Thuật, là nơi nó được sinh ra.

– Em muốn trở lại trường.

Trong lúc đang nghỉ ngơi sau khi luyện tập phép thuật, nó nói với anh. Anh ngạc nhiên nhìn nó, không phải nó đã từng nói với anh nó nhận ra nơi nó thuộc về là Thế Giới Phép Thuật sao, tại sao giờ đây nó lại muốn về lại trường, không lẽ nó thực không muốn về lại nơi nó được sinh ra sao??? Nó bật cười càng khiến anh ngạc nhiên hơn. Nó biết anh đang nghĩ gì, thật từ tốn nó nói tiếp:

– Em muốn trở lại trường để giải quyết tất cả nỗi vướn bận và sau đó em sẽ cùng anh về lại nơi mà em thuộc về.

Lòng anh chợt nhẹ nhõm hẳn. Nó đã nói vậy thì anh sao lại có thể từ chối, anh mỉm cười, đồng ý với nó.

===

Cũng đã 1 tháng nó không đến đây rồi, cảnh vật chẳng có chút thay đổi nhưng con người đã thay đổi rồi, cả tâm tình của nó cũng đã khác. Nó bước vào trường nhưng không vui vẻ như xưa, cả người nó toát lên vẻ lạnh lùng, băng lãnh, làm nổi bật trên khuôn mặt nó là vẻ đẹp cao ngạo, uy quyền. Hàn khí trên người nó tỏa ra đủ cho người khác lạnh cả sống lưng, có những kẻ muốn đến gần nhưng đều bị hàn khí của nó làm cho lùi bước, tránh xa một cách không có tự chủ.

Nó bước vào lớp trong sự ngỡ ngàng của hết thảy mọi người, có người vui mừng nhưng cũng có người căm ghét tột độ. Người vui mừng chính là Lucy, cả tháng trời không chút tin tức của nó khiến Lucy lo lắng không ngừng, tìm kiếm nó khắp nơi. Còn kẻ căm ghét tột độ không ai khác chính là Yuu. Cả hai đều là bạn thân của nó nhưng nó thật không ngờ thái độ đối với nó của hai người lại khác nhau xa đên vậy. Tiếng đến chỗ Yuu, nó cất giọng lạnh lùng chỉ đủ nó và Yuu nghe:

– Gặp nhau sau trường ngay bây giờ.

Rồi nó quay bước bỏ đi. Lucy thấy nó như vậy vội vàng chạy đến giữ chặt tay nó:

– Ryu, bồ đi đâu vậy? Cả tháng này bồ đã đi đâu???

Nó mỉm cười dịu dàng với cô bạn, hàn khí cũng theo đó biến mất:

– Tớ sẽ kể bồ nghe sau, giờ tớ có việc cần nói với Yuu, nói xong sẽ đến gặp bồ. Được chứ?

Lucy có cảm giác lạ về thái độ của nó nhưng cũng đành theo lời nó, buông tay, bước về lại chỗ ngồi.

===

Tại sân sau

– Biến mất cả tháng trời sao mày không đi luôn đi, trở lại làm gì?

Bằng giọng nói căm phẫn, Yuu nói một cách đay nghiến, cay nghiệt.

– Hận tôi tới vậy sao?

Mỉm cười chua xót, nó hỏi, mang theo tia hy vọng cuối cùng mà nó dành cho Yuu.

– Tao đã nói rồi mà, đúng vậy đó.

Câu trả lời của Yuu cũng đã hoàn toàn đem niềm hy vọng của nó sụp đổ, tan thành mây khói. Nó giờ đã không còn gì luyến tiếc với Yuu nữa rồi.

– Đã ghét tôi như vậy thì tôi cũng không cần lưu luyến tình bạn xưa kia nữa làm gì. Tôi đến để từ biệt, từ giờ tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu.

Nói rồi, không cần quan tâm đến vẻ mặt hạnh phúc của người bạn thân cũ hiện giờ, nó quay lưng bước đi. Theo mỗi bước đi là từng kí ức tình bạn của nó và Yuu và từng kí ức đó lần lượt hiện ra rồi cũng lần lượt biến mất, như chưa hề tồn tại.

Như đã hẹn, nó sẽ gặp Lucy để nói chuyện. Thấy sự quan tâm Lucy dành cho nó, nó thấy thật hạnh phúc, có chút không nỡ ra đi nhưng nó biết, nó không nên ở lại. Cuộc nói chuyện của nó và Lucy đối với cả hai thật sự rất khó khăn. Nó rất biết ơn Lucy luôn xem nó là bạn dù bất cứ chuyện gì xảy ra, chính vì thế hai từ “tạm biệt” quả là khó nói. Nghe xong mục đích nó quay lại trường, Lucy không ngăn được nước mắt, hết lời mong nó ở lại nhưng vô ích, nó đã quyết rồi. Biết tính bạn mình, Lucy dù không muốn vẫn chấp nhận nói lời “tạm biệt” nhỏ bạn thân.

===

Không còn gì vướn bận, nó đã từ biệt tất cả những người cần phải từ biệt và cùng anh lên đường trở về nơi nó được sinh ra. Anh và nó, mỗi người cưỡi một chiếc chổi thần, chỗi của nó thì khỏi mọi người cũng đều đã biết (chap 2), còn anh, chổi của anh được làm bằng vàng, lấp lánh chẳng thua gì chổi nó, thế nhưng nó vẫn thích chổi của nó hơn.

Càng lúc càng tới gần ranh giới của 2 thế giới, lòng nó dâng lên nổi hồi hộp lạ thường, nó nôn nao, muốn biết Thế Giới Phù Thủy thật ra như thế nào, liệu có giống Trái Đất không. Nó cũng tò mò về thân phận mình, không biết về nơi đó rồi kí ức của nó có thể hoàn thiện không. Bất giác, nó mỉm cười, một nụ cười hanh phúc đẹp nhất mà nó từng có. Giờ đây nó càng thêm khẳng định Thế Giới Phù Thủy, nơi nó được sinh ra, nơi nó cùng anh và cậu bé bí ẩn chơi đùa, chính là nơi mà nó thuộc về.

===ENDCHAP6===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.