Bí Mật Siêu Thần Bí Của Lọ Lem

Chương 1



“Thùy Anh!!!“ Mới sáng sớm, đã bị một tiếng quát thét làm cho mất đi sự yên tĩnh vốn có. Thật ra, người kia đã lặp đi lặp lại cái tên đó rất nhiều lần rồi, nhưng có lẽ là lần này, nó mới thực sự có tác dụng.

Cô bật dậy: “Dạ! “ một tiếng. Dù đang ngáp ngủ, và có vẻ gì đó không cam lòng một chút nào nhưng ai đó vẫn phải đáp lại, bằng một chất giọng nghe có vẻ dịu dàng mà yếu đuối.

“Mày dậy chưa hả? Bữa sáng vẫn chưa nấu là sao? Nhà cửa thì bẩn thỉu!“ Rõ ràng người nào đó vẫn chưa có ý định buông tha, để gọi tới như thế mới chịu dậy, bảo sao lại không bực? Chất giọng the thé của một người đàn bà chua ngoa nghe thật chối tai: "Muộn lắm rồi đấy."

“Dạ! Con xuống liền dì ơi!“ Ai đó đang rời khỏi giường, vẫn tiếp tục đáp lại vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng ủy khuất.

Vậy đấy mà ba giây sau đã không kiềm chế được mà phi cả cái gối vô cánh cửa, nghe “ bịch “ một tiếng vô cùng nhẹ, vô cùng êm. Và ai đó dường như rất, rất, rất tức giận : “Dậy! Dậy! Dậy! Con bà nó!“ Và trong lòng như muốn hét lên "A A A" mấy tiếng cho đã nhưng thật tiếc là cánh cửa gỗ mỏng manh trên tầng áp mái này có vẻ cách âm không tốt cho lắm nên thôi dẹp đi cho rồi .

Phải rồi! Thùy Anh! Cái tên chết tiệt đó. Lúc ngủ cô có nghe thấy, nhưng cứ tưởng không phải là gọi mình. Bởi vì nó có phải tên cô đâu!!!

“Nhanh lên!“ Vẫn là cái giọng hách dịch đấy.

Ai đó nghe mà muốn nhảy bổ ra hét lên những câu bậy bạ nhất. Nhưng cũng đành thôi! Bỏ vào nhà vệ sinh đóng cửa cái “rầm“. Làm con mèo nhỏ chui dưới gầm giường nãy giờ sợ muốn chết khiếp.

*********************

Cô không phải là Thùy Anh, càng không phải là con bé giúp việc cho nhà này!

Mà cho dù có phải đi nữa thì với tính cách của cô, cô nhất định sẽ cho bà dì ghẻ ngoài kia một trận! Thật đấy!

Vợ lẽ mà láo hơn cả vợ cả . Đến con riêng của chồng cũng dám bắt nạt.

Tức! Tức! Tức!

Cô vừa gặm bánh mì vừa lầm bầm, mặt hết cau có lại biến thành cười mỉa. Muốn gặm nát cái bánh luôn!

Mà cái “ kịch bản “ này nghe quen lắm! À, giống hệt truyện “ Lọ Lem “ chứ đâu. Vậy “ cô ta “ hẳn là một “ Cinderella “ phiên bản lỗi rồi. Người đâu mà hiền, hiền, vừa hiền vừa lành vừa dễ bắt nạt. Toàn để bà dì kia cưỡi lên đầu, lên cổ.

Bảo sao mà hồi bé cô không ưa truyện cổ tích công chúa. Mấy cô công chúa toàn kiểu xinh đẹp nhu nhược, khó chịu chết lên được! Tuổi thơ thật dữ dội đi!

Mỗi tội “ kịch bản “ lần này có chút khác rồi.

Trở lại với vấn đề chính. Sau đây sẽ là câu chuyện vô-cùng-hoang-đường nhưng lại không-hoang-đường chút nào!

Thật ra, cô không phải chủ của cái xác này.

Lại càng không phải bị hoán đổi xác kiểu “vô cùng tình cờ“ với “cô ta“đâu. Mà là bị bắt nhập vô cái xác này thì có.

Hôm đấy, cô tan ca về muộn. Thế quái nào lại bị ngất xỉu giữa đường. Sau đó, trong lúc mê man, hình như cô bị một bàn tay vô hình nào đó kéo dậy. Là kéo“ Hồn“ cô dậy, ra khỏi xác luôn.

Cái biểu cảm lúc đó của cô không còn gì ngớ ngẩn hơn. Đầu tiên là không biết linh hồn mình đã bị kéo ra khỏi xác, cứ đứng đằng sau nhìn đám người qua đường vây quanh “ cô “ hết hỏi han rồi lay lay, lại còn cả chụp hình up facebook các kiểu, các kiểu. Cái cảm giác đó…thật vô cùng hoảng loạn mà.

Cô nhào tới, hét lên, chân tay khua loạn xạ. Sau đó dường như thấy mình như không khí trong mắt người khác, tâm lại càng thêm rối loạn . Rồi lại còn quay ra thử chạm vào tay người khác, nhưng khi thấy bàn tay mình xuyên qua cả người kia, thì đúng là đơ toàn tập.

Là há hốc, là kinh ngạc. Không biết chuỵên gì đang xảy ra nữa!

Ô ô! Cái tình tiết này giống phim quá, cô đủ sợ rồi. Nên nếu thật sự là thoát xác, thì nhập lại là xong. Cô nhào tới, quyết định thử chạm vào “cô“. Trong phim thường là như vậy mà.

Đúng cái lúc đấy, tự nhiên xác cô mở to mắt. Cũng là cái lúc mà cô nhào tới cái xác, rồi bị đánh bật ra văng cả người xuống đất. Tiếp tục kinh hoàng cấp độ 2.

Nhìn “cô“ bật dậy, đang loay hoay xoa đầu, gãi tay, vẻ mặt ngu ngơ như đúng rồi mà thấy như chết chôn!

“Cô“ đứng dậy, lễ phép cảm ơn những người xung quanh rồi đi thẳng một mạch. Người qua đường tản dần ra. Phía sau, ai đó cũng lẽo đẽo đi theo, thậm chí còn đi ngang hàng với “cô“. Phải tận mắt nhìn thấy đó là xác mình mới tin được mắt không bị lóa.

Tóc xõa có chút rối. Đôi mắt vô hồn. Bộ quần áo công sở combo giá 200k mới mua mấy hôm trước. Thêm vài cái mụn mới khám phá ra lì lì ngay trước chán. Đúng chuẩn là cô rồi.

Hơ! Phim cô xem không có nhắc tới tình tiết này. Vậy thì cô phải làm sao bây giờ?

Đi theo “cô“đến tận một công viên tận ngoại ô thành phố Hà Nội, khá là vắng vẻ!

“Cô“ ngồi xuống ghế đá gần đó. Vuốt lại mái tóc, nhìn xung quanh, rồi quay ra nhìn chằm chằm ai đó, giống như có thể thấy được người nào đang hiện diện. Rồi cũng lên tiếng, thật bất ngờ:

“Ngồi vào đây đi. Tôi biết bạn đi theo tôi nãy giờ mà.“

Hơi choáng , nhưng rồi vẫn lẳng lặng ngồi xuống.

“Tôi không nhìn thấy bạn, không nghe thấy bạn, nhưng tôi biết bạn ở đây. Có lẽ đó là hệ quả sau 2 giờ làm hồn ma không xác. “ ‘Cô' chậm rãi nói. Cực kì nhỏ nhẹ và dịu dàng. Đúng là giọng của cô rồi, nhưng người này thốt lên bằng cái cách đó, nghe cũng thật xa lạ, cũng có chút không quen.

Cô ta là ai hả? Sao lại ở trong xác này?

“Tôi tên là Thùy Anh.“

“…“ Ai quan tâm cô tên gì chứ?? Trả xác đây.

“Tôi 24 tuổi , tốt nghiệp cử nhân đại học A.“

“…“ Rồi, một cô gái thông minh nên có đức một chút, cướp xác người ta là hành động vi phạm pháp luật đấy.

“Thật ra tôi là một tiểu thư nhà giàu.“

“…“ Vậy thì tiếp tục về và sống trong tòa lâu đài đi. Cô chỉ là một nhân viên quèn, xác của cô mà một tiểu thư cũng thèm thế cơ à?

Thùy Anh ngửa đầu cười, vô cùng nhạt: “Thật chẳng sung sướng gì cả. Mẹ tôi mất sớm, cha tôi cưới vợ mới. Bà ta … bà ta …“

“…“ Hồn ma vô tình nào đó đang bày ra cái vẻ mặt cực kì không quan tâm.

Một giọt nước mắt rơi xuống , khiến cô đột nhiên sững người.

“Bà ta … bà ta … Bà ta luôn coi tôi như một con bé giúp việc. Mang tiếng là con vợ cả mà không bằng cái móng chân con vợ lẽ. Sớm tối bảnh mắt làm việc như một cô hầu thực thụ. Từ hồi tôi 14 rồi cơ … Cũng đã được 10 năm …“ và thế là Thùy Anh bật khóc.

“Tôi đã nhịn, nhịn 10 năm. Đã rất ngoan ngoãn làm theo mọi mệnh lệnh của bà ta...Nhưng cho đến ngày hôm nay, người tôi yêu nhất, cũng bị con gái bà ta cướp… Cô không hiểu được, khi thấy anh ấy đi bên cạnh người con gái khác, mà đó lại còn là em mình, âu ấu yếm yếm tôi đã vật vã như thế nào đâu ...“ Cô ta cứ hu hu khóc như trẻ con. Nước mắt thi nhau chảy ra. Thật sự ... khi cô khóc trông thật thảm! Cái vẻ mặt này ... là lần đầu tiên nhìn thấy đấy.

“… Tôi … Tôi đã … đã tự kết liễu đời mình bằng việc nốc cả lọ thuốc ngủ, tôi tự mình tìm đến cái chết trong lúc lí trí không còn tỉnh táo… Nhưng tôi đã hối hận. Hai giờ đồng hồ qua, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi không muỗn chết, mà cũng không muốn tiếp tục sống như vậy nữa …“ Một người là bạn trai năm năm, một người là em cùng cha khác mẹ. Sao mà chịu nổi việc mình bị cướp bạn trai một cách trắng trợn từ cái người mà mình tưởng là chị em thân nhau mười mấy năm như thế. Một vết thương lòng quá sâu, dẫn đến lí trí cạn kiệt... Và rồi cái kết quả thật thảm.

“…“ Ra là tự tử. Lúc này mới được tận tai nghe nạn nhân kể về một vụ tự kết liễu vì tình. Thấy nó... còn hấp dẫn hơn cả trên báo nữa kia.

“… Tôi … Bạn ...“ Khẽ gạt đi giọt nước mắt, Thùy Anh quay sang, nhìn thẳng vào khoảng không, ánh mắt lấp lánh. Cứ như thể nhìn một đấng cứu thế.

“…“ Được rồi, sao nào? Ai đó đang động tâm rồi đây này.

“Hồn tôi lang thang trên đường đã được 2 giờ đồng hồ. Tôi không biết tại sao mình lại ở Hà Nội nữa. Tôi từng nhập vào rất nhiều cái xác khác nhau, thậm chí là người sống. Nhưng có lẽ, không có cái xác nào 'vừa vặn' với tôi như thế này …“ Cô ta gạt nước mắt hai bên má đi, tự nhiên như cơ thể của cô ta vậy.

“Khi tôi thấy xác bạn, cũng thấy bạn đứng ngay phía dưới nhìn chằm chằm vào xác mình. Tôi biết là bạn không may thoát ra, nhưng…nhưng…tôi đã …“

“…“ Cô im lặng, cũng có chút cảm thông. "Thật ra nếu bây giờ cô trả xác cho tôi, tôi sẽ tha thứ hết thảy..." Cô nói, chẳng biết có ai nghe được hay không?

Nụ cười nở trên môi ‘cô‘, vô cùng rạng rỡ: “Chúng ta đổi xác cho nhau đi.“

Cô bật dậy, hét lên : “Cái gì?“ Cô ta điên rồi!

“Tôi muốn tự do! Tôi sẽ bắt đầu lại với cái xác này.“

“Không bao giờ!“ Nếu có thể chạm vào thì nhất định cô sẽ đánh cho cô ta tỉnh lại thì thôi! Đồ thần kinh, mau trả lại xác đây!

Người nào đó trắng trợn cướp xác xong, tự nhiên mỉm cười, như có như không: “Tôi biết là cô đang sửng cồ lên. Thật xin lỗi! Tôi thích cái xác này hơn mấy cái khác. Nếu cô muốn, hãy nhập vào xác của tôi, hoặc không thì siêu thoát đi.“

“Đồ điên!“ Cô hét. Hận không thể cho cô ta một phát tát ngay lập tức. Nhưng chưa kịp làm gì thì cả người bỗng bủn rủn cả lại.

"A!" Cô kêu lên. Tự nhiên, cô thấy hơi chóng mặt, cả người cứ nhẹ bâng đi. Rồi tự lúc nào đã lơ lửng trên không trung, và đầu thì nặng trĩu. Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ là đang siêu thoát? Trời ơi! Cô không muốn mà...

Hồn cô dần dần bay lên cao, ý thức trở nên mơ hồ, mặc cô quẫy đạp. Bóng trắng mờ mờ dần biến mất.

Phải mất một lúc lâu sau ấy, khi không khí xung quanh trở nên bớt lạnh lẽo hẳn, Thùy Anh mới ngẩng đầu nhìn lên theo, buông một câu trong tiếng thở dài: “Điều đó xảy ra rồi phải không? Luật nhân sinh trong việc hoán đổi xác. . .“ Dựa theo linh cảm của cô, thì cô gái hồn ma đó hẳn là đã không còn ở đây.

Cúi đầu, Thùy Anh cười nhẹ nhàng: “Tạm biệt!“

Cô ấy sẽ sống tốt thôi! Phải không? Phương Anh!

Cô ta lẩm bẩm, đút chứng minh thư nhân dân của ai kia vào trong túi quần, đứng dậy bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.