Từ trên cầu thang, một người phụ nữ tầm 40 tuổi mặc một chiếc váy bó sát
cơ thể màu đỏ chói, cùng với mái tóc đen huyền xoăn tít từ từ bước
xuống. Khuôn mặt sắc xảo, mặn mà. Trẻ đẹp không tưởng. Đúng là người mẫu sáng giá của showbiz. Bảo sao mà bố của cô ta không động tâm cơ chứ! Chỉ tiếc, đẹp mà thất đức quá!
“Chuẩn bị đồ ăn sáng cho Nhung!“ Bà ta hất mặt, nói.
Phương Anh cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Thưa dì, em Nhung đã ra ngoài từ sớm…“
“Rầm“ Một tiếng đập bàn vang lên, khiến cho cô giật nảy người.
“Ai là em mày hả? Tao nói bao nhiêu lần rồi. Trong cái nhà này, khi không
có bố mày ở đây, tao cấm mày gọi con tao là em. Mày và cục cưng nhà tao
không có chị với em gì hết. Ra ngoài mà nói vậy thì để
người ta cười vào mặt con tao à??“ Bà ta hét lên, phấn trên mặt rơi lả
tả. Thậm chí nước miếng còn văng tùm lum .
Phương Anh
cắn môi , vẫn cúi đầu như cũ , giọng đanh lại đáp trả : “ Thưa dì ! Theo lẽ thường , thì con vợ lẽ phải gọi con vợ cả bằng chị . Quan hệ cùng
cha khác mẹ là không thể chối nhận dù là ở nhà hay ra ngoài đường cũng
vậy . Mong dì xem xét lại dùm con ! “
Mặt bà ta tái mét lại , bộ dạng vô cùng tức giận , khẽ gầm nhẹ : “ Con ranh này , còn dám trả treo ? “ Nói rồi , bà ta giơ tay lên , hướng mặt cô
mà đánh tới .
Phương Anh ngẩng đầu , đưa tay lên
nhanh nhẹn nắm được trúng cổ tay bà ta. Sau đó, lại bày ra bộ dạng nhu
nhược như thường , yếu ớt đáp : “Con lỡ lời! Thưa dì!“
Bà ta kinh ngạc nhìn cô , rồi rút tay lại . Giọng hống hách đem theo chút
đe dọa , dí ngón tay chỉ sát mặt cô : “Đừng lặp lại hành động đó thêm một lần nào nữa ! “
“Con đã nhớ! Thưa dì!“ Cô cúi đầu. Trong lòng không ngừng gào thét.
Ruốt cục thì bà ta vẫn không quên chủ đề chính , hất tóc nói : “ Làm đồ ăn sáng theo thực đơn dinh dưỡng của viện nghiên cứu Hoa Kỳ rồi mang tới công
ty của nó . Tốt nhất là nên có ít bít tết và rau bắp cải xào . Nhung nó
làm việc vất vả , cần rất nhiều dinh dưỡng chứ chả như mày - cái con
rảnh rỗi đâu . “
Nói rồi bà ta rút một chiếc danh
thiếp đưa cho cô , kèm theo một tờ 500 nghìn : “ Cầm tiền bắt taxi đi .
Đừng có đạp xe tới đấy , người ta cười chết . Mặc cho đẹp vào . À ! Đến
đây đừng có nói mày là chị nó , nói mày là người hầu đưa cơm tới . Rõ
chưa ? “ Cái con bé này , ngày càng đãng trí . Phải dặn dò nó cẩn thận , không thì xáu mặt con mình mất .
Cô vươn tay ra , nhận lấy , nghiến muốn sứt răng : “ Dạ ! “
“ Tao ra ngoài có chút việc . Trưa nay không ăn cơm ! “ Nói xong , liền
quay người hướng cửa mà đi . Tiếng giày cao gót nện trên sàn gạch gây
tiếng vang rất to .
“ Dì đi thong thả ! “ Phương Anh
cúi người . Khi thấy cửa đã hoàn toàn khép lại . Cô tức giận đá vào chân bàn . Thật quá đáng ! Vụ này mà lên báo thì sự nghiệp diễn viên với
người mẫu của bà ta chỉ có đi tong . Hừ !
Cô vuốt
ngực . Kệ đi ! Dù sao thì cũng là đang ở tạm trong cơ thể của người ta , không nên gây chuyện thì hơn . Tới lúc cô nàng “ Cinderella “ kia trở
lại không khéo bị mụ già này băm nấu cháo luôn mất . Chứ không thì một
mình cô chấp tất .
“ Meo~ “ Con mèo trắng đi từ trên lầu xuống , chạy tới xum xoe quanh chân cô . Nó rất yêu quý cô nàng Thùy Anh này thì phải . Hẳn là mèo cưng của cô nàng " Cinderella " đó rồi .
Cô cúi xuống , ôm trọn con mèo vào lòng , thủ thỉ như đang trò chuyện : “ Có phải đói rồi không ? Mèo hư ! Ngủ giờ mới dậy ! “ Thật không tin được sáng nào cô Thùy Anh kia cũng dậy từ 5 , 6 giờ sáng nấu ăn cho hai mẹ con nhà này . Phương Anh vuốt ve bộ long mềm mịn của nó , hướng tủ lạnh đi tới , không biết còn chút sữa nào không nhỉ ?
Cô sống ở nhà trọ lâu năm , ít khi tiếp xúc với động vật khác . Ấy vậy nên khi thấy con mèo này , bỗng dưng nảy sinh một tình cảm yêu quý khó tả .
**********************************
“ Bắp cải luộc , thịt luộc , cơm nóng . “ Phương anh cho tất cả vào một cái hộp , đậy nắp lại rồi cho vào túi nilông . Cô sống một mình , nấu ăn thì cũng biết , nhưng mà nấu kiểu thực đơn dinh
dưỡng gì gì đó thì cô chịu . Cơm với thịt là ngon lắm rồi !
Cô mặc rất đơn giản : áo phông , quần bò bó . Tóc buộc cao , lủng lẳng phía sau .
Cô quyết định tiền thừa sẽ đi mua quần áo . Thùy Anh này mắt thẩm mĩ kém
thật , tủ quần áo toàn áo phông với quần bò , xem tới xem lui cũng chẳng có gì khác . Phải tân trang một chút thôi !
Phương Anh xách túi đồ , bắt taxi . Đưa danh thiếp cho tài xế , nói : “ Tôi muốn tới chỗ này . “
Chiếc xe dần lăn bánh đi .
Phương Anh nhìn qua ngoài cửa kính , lặng ngắm quang cảnh kia , thở dài :
“Đúng là Sài Gòn rồi … Biết trở lại kiểu gì để tìm cô ta bây giờ ? “
Thật quái đản , làm thế nào hồn cô lại có thể bay từ Hà Nội sang Sài Gòn nhanh như vậy chứ ? Vừa tỉnh dậy liền phát hiện ra mình đã ở tít tận
miền Nam tổ quốc rồi .
Thùy Anh đáng giận ! Có phải là rất hả hê hay không ?
Cô khẽ mắng . Đều là cô ta hại cô mà . Khi không lại lòi ra một “ Cinderella “ trắng trợn cướp xác người ta như này …
Nghĩ miên man nhiều , thoắt cái đã tới nơi . Cô trả tiền cho tài xế rồi bước ra
khỏi xe . Nhìn chằm chằm vào danh thiếp trong tay , lẩm nhẩm đọc : “ Tập đoàn Thái Thịnh - Chuỗi khách sạn tư nhân lớn nhất Việt Nam ! Thư kí
Trịnh Huyền Nhung – văn phòng tổng giám đốc … “Ái chà ! Cái cô Nhung này cũng khá đấy chứ !
Phương Anh ngẩng đầu , ngước nhìn
lên , không khỏi xuýt xoa . Thật là to và cao ! Ít cũng phải chục tầng . Có lẽ đây là trụ sở chính thì phải , nguy nga quá đi ! Thật là sang
trọng mà .
Cô há hốc mồm . Phía trên cửa chính , hàng chữ “ Thái Thịnh “ nằm ngay ngắn . Kiến trúc không quá rườm rà , nhưng
lại bắt mắt , xung quanh cũng có rất nhiều cây cối . Được ! Được !
Lại nhớ tới công ty cũ của mình . Rồi lại nhìn tập đoàn trước mắt đây . À ! Thật đúng là … sao cô lại có thể đem so chuồng vịt với hồ thiên nga cơ
chứ ! ngớ ngẩn quá đi !
Phương Anh le lưỡi , cất bước vào bên trong .
Cô hiên ngang bước tới trước cửa kính , đang định mở cửa , thì bất ngờ ngay bên cạnh bỗng dưng có tiếng nói vang lên :
“Ô ! Có phải Thùy Anh đấy không ? “
Cô quay đầu . Đối diện cô là một người đàn ông với khuôn mặt phúc hậu , thân hình mập mạp mặc bộ đồng phục bảo vệ màu xanh . Trông ông ấy rất lương
thiện với nụ cười hiền hòa kia . Phương Anh đáp lại : “ Chào bác ạ ! “
Bác bảo vệ nọ cười cười : “ Có phải lại đến đưa cơm cho thư kí Nhung hay không ? “
Cô sững sờ , mắt có hơi mở to ra : “ Sao ạ ? … Đúng vậy … Nhưng sao bác biết ạ ? “
“ Con bé này hỏi lạ . Cứ tuần là cháu lại tới công ty đưa cơm vài lần .
Cả công ty này làm gì còn ai không biết cháu là hầu nữ thân cận nhà thư
kí Nhung chứ ? … Haha ! “ Bác bảo vệ cười thật sảng khoái . Như thể câu
nói vừa rồi của cô rất lạ vậy . Cũng đúng , vì cô đâu có biết quan hệ
của chủ cái xác này với ông ấy , nên thắc mắc là điều hiển nhiên .
“ Dạ … ! “Ôi ! Thùy Anh đáng thương ! Cô đến mà nhìn xem tình cảnh của cô thảm tới nhường nào . Đường đường là chị con nhỏ đó , mà lại để nó
truyền ra ngoài nói mình là hầu nữ thân cận . Thật mất mặt đi !
“ Cháu nấu ăn thật sự rất ngon , mấy đứa cháu nhà bác thích đồ cháu nấu lắm ! thỉnh thoảng có cháu nấu cho ít đồ ăn , bác thấy rất biết ơn … “ Bác nói , vỗ vỗ vai cô .
“ Dạ ! Các em thích là tốt rồi ạ . “ Xem xem , Thùy Anh kia cũng thật
nhân hậu . Còn nấu cơm cho gia đình ông bảo vệ này … Haiza ! “ Ciderella “ lương thiện .
“ Vậy mà chẳng hiểu tại sao thư kí
Nhung lại không thích nữa . Không biết nói ra có phải hay không nhưng
bác nghĩ cháu nên biết … “ Giọng bác hơi trầm xuống , lộ ra vẻ ái ngại .
“ Bác cứ nói ạ ! “
Nghe vậy , bác bảo vệ gãi đầu , cười trừ : “ Mấy hôm trước , bác thấy cháu làm món bít tết mang đến cho thư kí Nhung , còn nói là thực đơn dinh dưỡng Hoa Kỳ
gì đấy … Cháu nói là cô ấy cần nhiều sức lực để làm việc tốt nên mới bỏ
ra không ít làm cái món đó . Cháu còn cho bác một ít nữa . Ấy mà trưa đó , bác tận mắt thấy thư kí Nhung đổ sạch món đó vào thùng rác , vứt luôn cái hộp đựng đi . Còn lầm bầm nói rác rưởi , kinh tởm … ! “
“À ! “ Cô gật đầu , tỏ vẻ đã hiểu . Thật là quá thể đáng mà ! Người ta đã
cất công chuẩn bị như vậy … Haiza ! Vẫn là Thùy Anh đáng thương ! Cô ta
thật tội .
“ Món bít tết hôm đó cháu bỏ lộn gia vị nên không ngon, huống hồ gì lúc đó do áp lực công việc nặng nề nên thư kí Nhung hơi khó chịu thôi ạ ! Mà cháu phải lên đưa cơm cho cô ấy kẻo muộn đây ạ . Chào Bác ! “ Phương Anh cúi đầu , rồi chạy thẳng một mạch vào trong .
“ Không ngon ? Nhưng cháu đã cho bác nếm thử rồi cơ mà … “Ông đứng như
trời trồng , miệng lắp bắp , không thốt nên lời . Cái con bé này sao vậy chứ ?
************************************************
“ Xin chào ! Mình muốn gửi đồ cho thư kí Nhung ở văn phòng tổng giám đốc , phiền bạn … “ Phương Anh giơ hộp cơm lên , nụ cười tươi rói , còn chưa
kịp nói hết câu thì đã bị cô tiếp tân nọ chặn lại .
“ Gửi đồ ? Đến đưa cơm à , lên thẳng lầu 15 đi , thư kí Nhung ra ngoài có chút việc
rồi . Cô ta dặn nếu cô đến thì cứ để cơm trên bàn ấy . “ Cô tiếp tân nhai
kẹo cao su , chuyên chú gõ lọc cọc trên bàn phím máy tính , không cả
thèm ngẩng đầu .
Cô im lặng , gật đầu rồi xoay người hướng thang máy mà đi tới . Cái phận người hầu đưa cơm nó thật là thảm mà !
Phương Anh thở dài . Ấn chọn tầng , nào thì lầu 15 . Hẳn là tầng cao nhất đi !
Thang máy khép lại , từ từ đi lên . Phương Anh nhìn quanh , cái thang máy nhỏ hẹp này cũng được thiết kế rất sang trọng . Đèn cam mờ ảo , hoa văn
trang trí màu tím đỏ tựa như rượu vang , sàn lát gạch sang bong . Sạch
sẽ lại vô cùng tiện nghi . Bên tay trái cô còn cho một nút bấm nhỏ cho
khách hang bấm để liên lạc với đội bảo vệ khi thang máy xảy ra sự cố .
Phía dưới chân cô có chậu cây cảnh nhỏ nhắn , đặt ngay ngắn phía góc
trong .
Nhắc lại nhớ tới đại sảnh ngoài kia . Haiza ! Kiến trúc bắt mắt , sạch sẽ , và vô cùng rộng lớn . Chỉ nhìn thôi cũng
thấy được vẻ giàu có cùng sang trọn của nơi đây .
Đã
rát nhiều lần xem phim và cũng ao ước được đặt chân vào những nơi như
thế này . Cuối cùng cũng thành hiện thực cơ mà hoàn cảnh thật không phù
hợp chút nào .
Phương Anh cắn môi . Cô phải nghĩ cách trở lại Hà Nội để đi tìm con nhỏ THùy Anh chết tiệt kia ! Sao có thể
trắng trợn cướp xác người ta như vậy ??
“ Tinh “ Cửa thang máy mở ra . Cô thở dài , chậm rãi tiến vào lầu 15 của tập đoàn Thái Thính . Vẫn là cái vẻ rộng lớn ngoài sức tưởng tượng đó .