Huyền Nhung đi rồi, Phương Anh mới từ từ đứng dậy, phủi sạch quần áo
rồi mở tờ giấy ra, bên trong chẳng có cái gì khác ngoài hình vẽ…… một
chấm đỏ. To đùng cách mạng. À quên, bên trái còn có chữ “Bo” bé xíu cùng màu nữa.
???
Vì cái này mà đêm qua cô ta mới khóc nức nở như vậy???
@@???
Không phải chứ, ruốt cục thì dấu chấm này có ý nghĩa gì mà cô ta lại sợ tới vậy??? Ax, gọi cho Thùy Anh xem nào.
...
“Dấu chấm đỏ rất to á?” giọng Thùy Anh lên có vẻ rất kinh ngạc.
“Ừ, vì nó mà Huyền Nhung khóc dữ lắm ! Cái chấm đó là sao, vì cô ta cho
rằng do tôi bày trò nên ắt hẳn cô ta phải có lý do nào đó mới cho rằng
tôi làm chứ hả?”
“Ừm… Cái chấm đó được vẽ bằng gì?”
“Hình như là son ấy, ah, phí phạm quá đi.”
“Son? Này này, mau mau xuống gara đi…” Thùy Anh chợt nhớ ra gì đó.
“Để làm gì?”
“Cứ xuống đi, à, cô có biết cái nhà kho cũ cũ trong gara không?”
“Có, tôi còn có cả chìa khóa này.”
“Mau lấy xuống rồi đi vào nhà kho ấy đi, nhanh lên…” giọng Thùy Anh đầy vẻ gấp gáp,
Dù không hiểu chuyện gì, nhưng Phương Anh vẫn răm rắp làm theo, có vẻ Thùy Anh đã đoán ra được gì đó.
“Rồi, mở cửa nhà kho rồi, sao nữa?”
“Đi vào tìm cái bàn trang điểm mà có cái gương ấy…”
“Ừ ừ…” Cô dáo dác nhìn xung quanh, khi đã thấy cái bàn ở tít sâu trong một góc thì vội vã tiến tới: “Thấy rồi.”
“Mở ngăn kéo ra, tìm cái hộp gỗ hình chữ nhật ấy."
Phương Anh vừa mở ngay ngăn đầu tiên thì liền thấy cái hộp Thùy Anh dặn luôn, cô phấn khởi lôi ra: “Rồi rồi…”
“Mở đi, bên trong có mấy loại son ấy, cô thử từng cái ra mặt sau tờ giấy ấy, xem có cái nào giống màu không?”
“ừ, cũng tầm 5,6 cái, không nhiều lắm ! Để tôi thử coi…” Phương Anh mở nắp
son, quệt từng cái lên một rồi đem ra so sánh: “Ơ, có thật nè.”
“Son loại gì?”
“Là son màu đỏ tươi của MAC*”
(*) Mac: Nhãn hiệu mỹ phẩm của Hoa Kỳ.
“MAC? Trời ơi, nó là cái son mà năm xưa mẹ tôi thích nhất…” Thùy Anh kêu lên như không thể tin nổi.
“Thật sao?” Phương Anh kinh ngạc, rồi cô chợt nhớ ra gì đó: “Vậy người đã viết tờ giấy này là…?”
Cả cô và THùy Anh đều đang liên tưởng đến chung một đối tượng, nhưng....
Thùy Anh vội vã bác bỏ ý kiến này: “Không thể, mẹ tôi chết rồi, ma thì không thể cầm bút được. Mà khoan, thế ngoài chấm tròn đó thì còn ghi gì khác
không?”
“Có, còn có chữ ‘Bo’ nhỏ xíu bên trái nữa.”
“BoO?”
“Ừ, cô nhận ra gì à?” Phương Anh hồi hộp.
“Không.” Thùy Anh lắc đầu: “Từ này lạ quá ! Tôi chưa nghe tới bao giờ, nên cũng chẳng biết ý nghĩa gì nữa.”
“Hơ… Thế giờ làm sao?”
“Có gì cô chụp lại tờ giấy ấy đi rồi gửi cho tôi.”
“Ừ. Biết đâu lại nhớ ra gì đó…” Cô gật đầu.
Phương Anh ra khỏi nhà kho, khóa cửa lại rồi đủng đỉnh rời đi.
Lúc này, bà Thiên Mỹ đang núp sau mấy cái ô tô gần đó mới thò mặt ra.
Hóa ra con bé này không phải Thùy Anh.
Mắt bà ta lóe sang lên đầy hiểm độc, thảo nào dạo này con bé này cứ như biến thành người khác. Được lắm !!!
Nhưng con bé là ai? Thùy Anh không có chị em sinh đôi nào tên Phương Anh cả. Thế còn, Thùy Anh thật đang ở đâu???
Mà kệ đi, Thùy Anh hay Phương Anh gì thì bây giờ còn quan trọng nữa sao,
việc trước mắt, nhất định phải theo sát xem con bé này định làm gì cái
đã.
Nó biết gì đó, con bé đó nhất định không đơn giản.
Bà ta đưa tay chống cằm, mặt ưu tư. Kẻ đã viết tờ giấy ấy, không thể nào chứ...??
Nguyễn Quỳnh Trâm, mày chết rồi thì hãy yên ổn làm ma đi, đừng có vất vưởng quanh đây bày trò ám hại nhau nữa.
Mày chết rồi !!!
***
[Vì tối nay thím Ba xin nghỉ nên dì với Nhung cứ ra ngoài ăn đi ạ, con đi có chút việc bận nên không nấu cơm được ạ ]
Bà Thiên Mỹ vừa tắm xong thì nhận được tin nhắn từ Thùy Anh, cũng chẳng buồn nhắn tin lại.
Một lát sau, khi đã thấy chiếc ô tô màu ghi đi ra khỏi cổng, Phương Anh mới cười thầm, vội vàng từ quán cafe bên đường quay lại nhà. Cô đã phải nói dối chuyện thím Ba nghỉ để dụ được hai mẹ con nhà này ra ngoài, ơn
giời, đã thành công !
Cô biết, cô đang tự ý hành động.
Cô cũng biết, Thùy Anh đang rất muốn điều tra lại vụ án của mẹ mình, và có vẻ khó khăn trong liên hệ với bên luật sư và công tố.
Cô thì không phải chuyện của mình nên cũng chẳng muốn để ý mấy, nhưng
Huyền Nhung, rồi bà Thiên Mỹ, cô đã nghi ngờ mấy ngày rồi. Chắc chắn hai người này có liên quan tới cái chết của bà Trâm. Cô dám khẳng định là
như vậy.
Phương Anh đã không ngừng tự nói với chính
mình, đừng nghi ngờ nữa, đừng nhúng mũi vào chuyện của người ta nữa…
Nhưng cô không thể, cô thể kìm lại được….
Cô biết,
Huyền Nhung viết nhật ký, cô ta có thói quen ấy… Cô còn biết cả chỗ cô
ta giấu nhật kí cơ, chỉ là chưa bao giờ đọc vì cảm thấy làm thế rất vô
duyên thôi !
Cô nghĩ là nếu cô ta biết gì đó, cô ta nhất định sẽ ghi lại.
Phương Anh khóa chặt cửa, rồi lén lút lên phòng Huyền Nhung. Cô dung chổi khua vào gầm giường, lôi ra được một cái thùng giấy nhỏ, đựng đầy những
quyển sổ. Đây là nhật kí theo từng năm của Huyền Nhung, bìa ghi rõ năm
nào với năm nào. Cô lấy ra thử quyển “2015”, đọc.
“20 tháng 12 năm 2015. ( ngày hôm nay )
Mình mệt mỏi quá, vừa mới về đến nhà là lên phòng luôn. Tưởng được nghỉ ngơi, ai ngờ ‘thứ đó’ lại xuất hiện.
Lần này không phải biển số xe hay ảnh người đó nữa, mà là một tờ giấy có
chữ ‘BoO’, chữ ‘o’ cuối cùng được để to đùng, trong khi hai chữ còn lại
thì bé xíu. Nó được viết bằng son, loại son mà trước đây người đó thích
nhất…
Mình sợ quá ! Hình như bà ấy chưa chết? không thể nào, tận mắt mình nhìn thấy bà ta bị chém lìa cổ cơ mà?
…”
Chém lìa cổ?
Mắt Phương Anh sáng lên. Cô đổ cả thùng ra, lục tìm cuốn nhật kí ghi năm 2000. Năm đó,Huyền Nhung cũng 14 tuổi.
Và kia, tít tận đáy thùng, quyển sổ to màu đen ghi bằng bút xóa “2000”. Cô cầm lên, mới biết có khóa, là khóa số đây mà. Sao mấy quyển khác không
có khóa mà quyển này lại có? Nhất định trong này có điều gì đó bí mật.
Mật khẩu là bao nhiêu nhỉ? Bao nhiêu??
Ah, cái này không đoán được, vì mật khẩu là do nhà sản xuất đưa ra cơ mà. Xem nào. Cái này phải động não.
Thường thì mã số đưa ra rất khó thuộc, cứ cho là ban đầu mua về ngày nào cũng
viết thì mật khẩu có thể sẽ nhớ, nhưng đã 15 năm trôi đi, muốn xem lại
nhật kí, chỉ sợ không nhớ nổi mật khẩu. Cô ta liệu có để lại mật khẩu ở
đâu không nhỉ?
Cô lật ngang lật dọc, quay trái quay
trải, mấy lần liền như thế vẫn chẳng phát hiện ra điều gì. Bất lực buông tay, lúc này cúi xuống mới nhìn vào gáy sổ, đã bong lớp băng dính ra.
Phương Anh nghi hoặc, cầm lên đứa gáy sát mắt, không nhìn được sang bên
kia. Trong cái gáy này có gì đó.
Phương Anh chạy
xuống nhà, lấy chiếc đũa gỗ có thân nhỏ, chui vừa được gáy sổ mang lên.
Cô chọc vào, rồi ấn mạnh, một tờ giấy rơi ra từ đầu kia gáy sách.
Phương Anh mừng rỡ, nhặt lên, à vâng, mật khẩu đây rồi.
Cô bấm mật khẩu, nhẹ nhàng mở sổ ra, long cực kì vui mừng. Cô mở hết sức
nhẹ nhàng, vì giấy cũng cũ lắm rồi, cố gắng tìm kiếm ngày 13 tháng 12(*) xem cô ta có viết gì không.
(*) ngày bà Quỳnh Trâm chết.
Huyền Nhung chữ viết đẹp đấy chứ, chỉ mỗi tội rối quá, đôi khi lại còn sai
chính tả… À thôi, bỏ qua mục này đi, vấn đề quan trọng trước mắt là:
Không tìm thấy.
Ngày nào Huyền Nhung cũng viết nhật kí đều đặn, vậy thì tại sao ngày 13 tháng 12 lại không viết gì?
Xem nào, liệu có phải nhìn nhầm không? Ngày 12 tháng 12 đây… Nhưng tại sao tiếp đó lại là ngày 14 tháng 12??
Phương Anh banh mắt ra nhìn, mồ hôi bắt đầu vã ra.
Có dấu hiệu bị xé, đúng rồi, có dấu hiệu bị xé đi mất.
Phương Anh đứng dậy, gập quyển sổ lại rồi nhìn xung quanh phòng Huyền Nhung,
cô cắn móng tay. Cô ta nhất định chưa có vứt, mà chỉ là đang tạm thời
giữ ở đâu đó thôi, quanh quanh phòng này… Bao nhiêu năm xem phim mách
bảo cô rằng, nhất định là bị giấu đi rồi… Ở đâu được ta?
Trước đây cô đã từng phải đi lau dọn phòng cho cô ta rồi,cực kì bừa bộn,
nhưng tại vì phải lau nhiều phòng khác nên cô lau phòng này rất qua loa, dọn dẹp cũng chẳng để ý cái gì với cái gì… Chẳng lẽ bây giờ lại lật
tung lên tìm?
Phương Anh cúi xuống nhìn đồng hồ, hơn 8 giờ rồi, tầm nửa tiếng nữa thì hai mẹ con nhà kia sẽ về, hoàn toàn
không đủ thời gian lật lên tìm rồi sắp lại.
Bỏ đi, cứ đem quyển sổ này về nghiên cứu đã.
Cô lấy một quyển sổ khác dày tương tự như quyển sổ nhật kí 2000 của Huyền
Nhung, để xuống đáy thùng, rồi xếp lại đống sổ kia vào. Tiếp đó, dùng
giẻ lau lau sạch chỗ bụi trên mặt đất, làm cho mọi thứ sạch sẽ như ban
đầu rồi mới từ từ chuồn đi.
Đêm nay, cô nhất định phải cày xong quyển sổ này.
***
“Mẹ, con nghĩ không phải là Thùy Anh làm đâu, mẹ tha cho nó đi.” Huyền Nhung buông dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn bà THiên Mỹ.
“Mẹ đã làm gì con nhỏ đó đâu.” Bà ta nhướn mày, rồi đưa một thìa súp vào miệng, bộ dạng vô cùng không quan tâm.
“Mẹ.” Lông mày Huyền Nhung cau lại. Chỉ cần nhìn bộ dạng mẹ mình bây giờ, cô
phần nào đoán được mẹ nhất định lại đang toan tính gì đó.
“Ăn đi. Mẹ có dạy con nói chuyện trong lúc đang ăn uống không?” Bà ta gắt,
nổi đóa lên. Rồi lại tiếp tục cúi xuống ăn nốt bát súp, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu vang.
“Mẹ, con xin mẹ… Thực sự thì ‘cái đó’ Thùy Anh không thể nào biết được đâu ạ, nên cái tờ giấy hôm
qua con nhận được không thể là do cô ta gửi được…”
“Làm sao con biết chắc là nó không biết chuyện gì? Con không thấy dạo này nó nổi loạn hơn bình thường à? Huống hồ gì, trước đây nó còn từng gửi cho
con bao nhiêu thứ còn kinh tởm hơn thế.” Bà Thiên Mỹ cười lạnh lùng.
“Phải, cô ta ném chuột chết lên giường của con, đổ rác vào cặp xách của con,
còn vẽ bậy vào ảnh thẻ cả con…. Đáng sợ nhất là dán cả ảnh mẹ cô ta
quanh phòng con… Nhưng cô ta làm thế là vì tức giận, là vì căm hận mẹ
con mình, hơn cả, lúc đó cô ta cũng mới là một đứa trẻ 15,16 tuổi mà
thôi ! Cô ta không biết gì cả.” Huyền Nhung được đà, phản ứng quyết
liệt.
“Thế chứ đứa nào sáng nay khăng khăng là do Thùy Anh gửi? Còn đẩy ngã người ta ra…”
“Là con, tại con nhất thời nóng nẩy nên không kiềm chế được…” Huyền Nhung khổ sở nói.
“Im ngay.” Bà ta hết chịu nổi, gạt, hai mắt trừng lên: “Là nó gửi. Chính là nó chứ không phải ai khác. Nó đang dần biết hết mọi chuyện, từ lâu rồi, nó đã âm thầm nuôi ý định tìm ra sự thật… Chỉ có thế là nó thôi, ngoài
ra, chỉ có ta, con, và kẻ-đã-chết đó hiểu ý nghĩa của ‘BoO’, ta tin là
con không nói ra đâu nhỉ, Huyền Nhung?”
“Vâng,… Nhưng mà con thấy Thùy Anh nó…”
“Không nói nữa. Tao đã bảo rồi, ngoài nó ra thì không thể là ai khác được.
Chẳng lẽ là mẹ nó đội mồ lên gửi cho mày à con??? Bà ta chết rồi mày
nghe không?” Thiên Mỹ nghiến răng nghiến lợi, môi run run chửi.
“Con…”
“Mày thấy tao đã làm gì nó chưa mà bảo vệ nó ghê vậy hả? Mày sợ tao giết nó
chắc? Hay là thuê người chém đứt đầu nó đi…???” Bà ta hoàn toàn không
kiềm chế được, hai tay siết lại, lời nói phun ra thì cay độc vô cùng.
Huyền NHung cúi đầu, vai run lên.
“Vâng,…” Cô ta lí nhí không thành lời.
p/s: Nhiều người nói rằng để theo hướng ngôn tình lãng mạn thì hay hơn, bạn
an tâm, sẽ có lãng mạn, sẽ có tình yêu chứ không phải chỉ kinh dị không
thôi đâu.