Phương Anh khóa chặt cửa phòng mình lại, nhẹ nhàng ôm cuốn sổ ngồi vào bàn. Cô bật đèn bàn lên, hồi hộp mở trang đầu tiên.
Nhật kí của Huyền Nhung 14 tuổi ruốt cuộc thì có cái gì bí mật?
“1 tháng 1 năm 2000
Bây giờ là 12 giờ đêm, mình đang ăn mì gạo và xem TV đón Tết tây một mình. Mẹ bận ở trường quay, chưa về.
Đáng lý, mình và mẹ có thể cùng nhau ăn mì, cùng nhau xem TV, nhưng chỉ vì
đạo diễn đột nhiên gọi bảo đến quay một lát rồi về nên mẹ không thể ở
nhà với mình được. Mẹ đi từ 8 giờ tối rồi, giờ vẫn chưa thấy về… Chắc mẹ đang lại đón Tết tây ở quán rượu nào rồi.
Nếu mẹ đã
say, thì cầu mong mẹ đừng về nhà cho tới khi tỉnh rượu. Mẹ say toàn đánh mình, rồi la hét gọi mình là “con đĩ Quỳnh Trâm” thôi ! Đau lắm !
…”
“28 tháng 2 năm 2000
Mấy đêm rồi mẹ chưa về nhà, liệu mẹ có biết túi mì gạo sắp hết không nhỉ?
Nếu biết mẹ sẽ lại mắng mình ăn tham cho xem… Buồn lắm !
Sắp đến Tết rồi, mình muốn được đi xem pháo hoa và ngắm hoa đào nở quá !
Nếu mình làm mẹ vui, mẹ sẽ dẫn mình đi chăng?
Nhưng mà, mẹ sẽ vui khi nào nhỉ? À, khi uống rượu, uống rồi đánh mình, thấy mẹ cười hả hê lắm !
Chỉ là, sao mẹ lại ghét cái cô minh tinh xinh ơi là xinh Nguyễn Quỳnh Trâm
nhỉ? Còn gọi cô ấy là ‘con đĩ’ nữa. Mình thấy cô ấy ở trên TV được mọi
người yêu quý lắm mà. Mẹ thật kì !
...”
“19 tháng 3 năm 2000
Hóa ra, mẹ mình chỉ là một diễn viên đóng thế, cũng chẳng phải người chuyên đóng vai công chúa xinh đẹp trên TV. Mẹ nói dối mình, nếu mình mà không nghe được từ bọn trong lớp thì mình còn tưởng mẹ mình nổi tiếng lắm !
Mẹ bảo, mẹ không được đóng vai chính là vì do cái cô Quỳnh Trâm gì đó. Cô ta đúng là đồ xấu xa.
Nếu xét ra, mẹ mình đẹp hơn cô ta nhiều nhé ! Mặc dù mẹ hơi nát rượu, hơi nóng tính một tí, nhưng mẹ diễn hay cực kì.
Nhờ có mẹ, mà năm nào ở trường mà có hội kịch biểu diễn trên sân khấu, mình đều được đóng vai chính hết. Ai cũng khen mình diễn tự nhiên, khen mình xinh đẹp,… chắc mình giống mẹ, trời sinh đã có tố chất làm diễn viên
chăng? Chỉ là mẹ hơi đen đủi một chút, mãi chẳng phất lên được chút nào.
…”
“5 tháng 4 năm 2000
Hôm nay mình dậy muộn, thế là mì mẹ nấu trương hết. Mì trương ăn không
ngon, với lại, cũng sắp vào giờ rồi, nên mình đôi co với mẹ, cứ khăng
khăng không chịu ăn.
Thế là mẹ tức, túm tóc mình gí vào bát mì, giọng dữ tợn lắm: Mày có chịu ăn không?
Vâng, con ăn đây ạ.
Mình vừa khóc vừa ăn. Mì trôi xuống cổ họng rồi còn bị nấc lên, mẹ nhìn
mình, rồi đánh vào má mình: Mày xem mày ăn kìa, có ngứa mắt không cơ
chứ?
Con xin lỗi. Con ăn tử tế lại ngay đây. Mình nói
vậy, và gắp mì bỏ vào miệng, cố gắng vừa nhai vừa nhịn đau. Mẹ đánh mạnh quá, má mình hình như đang nóng lên.
Khổ nỗi, càng
muốn nhịn, mình càng khóc to hơn, bát mì mãi vẫn chưa vơi đi tí nào. Mẹ
lại tát mình, mạnh hơn, đau hơn: Tao bảo mày ăn cứt à mà mày khóc? Khóc
cái nỗi gì? Nín ngay.
Thế là mình lại nói: Vâng, con không khóc nữa.
Mình sợ, đến mức nước mắt vẫn tuôn ra nhưng không dám bật thành tiếng. Mình
biết, mình không thể ngăn nó chảy ra được, thế là đành lặng lẽ cúi đầu,
gắng mà ăn cho kì hết.
Rồi đang ăn thì chảy máu mũi,
nó nhỏ đầy xuống bát mì. Mình sợ mẹ mắng, nên cố hít lại, rồi dùng đũa
khuấy tô mì lên, cho tan máu vào nước. May sao mà nó chỉ chảy có vài
giọt rồi ngừng.
…
Mình từ nhỏ rồi
quen ăn nhất vẫn là mì, nên thỉnh thoảng rảnh rỗi, vẫn thử xuống bếp mày mò làm vài món mì mới… Nhưng quả thực, lần đầu tiên ăn máu chan mì, dù
nó không tanh nhưng mình vẫn buồn nôn vô cùng…”
“3 tháng 5 năm 2000
Hôm nay có ông lạ lạ mặt đến trường đợi mình sau tan học, Ông ta vừa béo,
vừa râu ria, trông cực kì dê già. Ông ta cứ tiến tới bắt chuyện với
mình, còn nói muốn ăn kem không thì dẫn di, muốn mua váy mới không mua
cho,… Cô giáo dạy, những kẻ như thế là kẻ xấu, họ đang dụ dỗ mình để
hòng bắt cóc mình, không nên tiếp chuyện.
Ông ta còn tự nhận là có quen mẹ, làm mình đã nghi lại càng nghi.
Mình sợ quá, liền cắm đầu bỏ chạy thục mạng. Ông ta còn đuổi theo, í ới gọi
mình, nhưng chỉ được một đoạn ngắn thôi ! Mình biết mà, cái chân ngắn
một mẩu đó thì chạy chiếc gì chứ.
Thế là mình chạy về
nhà, phấn khởi khoe với mẹ rằng mình đã biết tránh kẻ lạ mặt có ý đồ
xấu, biết tự bảo vệ chính mình, tưởng mẹ khen, ai ngờ mẹ lại cười cười
rồi bảo: Đúng là cái đồ ngu, có sướng không biết hưởng.
Mình ngẩn ra: Ơ, thế mẹ quen ông ấy ạ?....
Mẹ nói: Ờ, ông ta chính là người một tuần nay mua mì, mua bimbim, socola,…về cho mày đấy.
Con tưởng đó là tiền mẹ quay phim mua về cho con chứ?
Mày nghĩ cái chức danh diễn viên đóng thế thì tiền cát-xê được bao nhiêu?
Mày đúng là ngu hết cả phần thiên hạ rồi con ạ. Lần sau, có ai khác đến
và nói sẽ mua quà cho mày thì cứ ngoan ngoãn mà đi theo, rồi thỏa thích
mua gì thì mua. Mày nhìn mày xem, ranh con gầy còm nhom thế này thì ai
thèm bắt cóc, ai thèm mua mày về chứ?
Vâng, con nhớ rồi.
‘Có sướng mà không biết hưởng’…”
“23 tháng 5 năm 2000
Cuối cùng mình cũng hiểu tại sao mẹ lại bảo mình đi theo mấy người đàn ông
đó rồi. Họ là người bao mẹ mà. Mình thật đúng là đồ ngốc.
À, chiều nay, mình đã lén mẹ đạp xe ra trường quay. Mẹ mà biết, chắc sẽ
đánh mình chết mất. Nhớ cách đây vài năm, cái hồi mới học văn miêu tả,
có đề bài là: Hãy miêu tả về người mẹ kính yêu của em. Thế là mình viết
tất cả về mẹ mình, tên của mẹ, nghề nghiệp của mẹ, vẻ đẹp của mẹ,… Cô
giáo cho mình 9 điểm, mình vui lắm ! Bọn trong lớp tranh nhau mượn bài
của mình để đọc, rồi cứ ồ à vẻ ngạc nhiên lắm: ‘Đây là mẹ mày á?’, ‘Thật ư?’, ‘Mẹ mày làm diễn viên sao?’,… Mình hơi bị phổng mũi đấy. Đã bảo
mà, mẹ mình rất tuyệt vời.
Nhưng khi mình về khoe với
mẹ, thì mình xé toạc nó ra, đánh mình, rồi nói mình là 'con lợn ăn tốn
cơm tốn gạo mà chẳng thông minh ra tí nào'.
Mẹ bảo, mẹ
rất xấu hổ nếu mình xuất hiện trước công chúng với tư cách là con gái
mẹ. Mình hỏi, mẹ ghét con à? Mẹ chỉ cười rồi nói, không.
Mẹ cũng bảo, sau này nổi tiếng rồi, sẽ cho mình gặp bố, và công khai mình trước công chúng.
Thế là dù rất đau, nhưng mình vẫn cười.
Mình tin mẹ, mình sẽ đợi. Chỉ là, tò mò quá, nên mới liều một lần đạp xe ra để được nhìn thấy mẹ đóng phim.
Mình tìm chỗ gửi xe, rồi chạy bộ ra chỗ vườn hoa nơi mẹ đóng phim.
Đó là lần đầu tiên mình được tới nơi xa hoa như vậy. Vườn hoa đó nằm giữa
một khu đô thị, giữa bạt ngàn những căn biệt thự đồ sộ ấy. Mình cứ mải
miết ngắm nhìn hoài thôi, liệu có bao giờ mình được sống ở đây không
nhỉ?
Từ xa, mình đã thấy dân ở đây vây quanh khu vườn
ấy, cũng không đông lắm. Thế là mình hớn hở chạy sang, núp cạnh một cái
cây gần hồ và thưa người nhất để được nhìn thấy mẹ.
Hình như là họ đang nghỉ một chút giữa chừng, người trong đoàn làm phim
không nhiều lắm, nên chỉ cần quan sát một chút là thấy ngay. Mẹ đang
ngồi dưới gốc cây, tay cầm kịch bản lẩm nhẩm đọc. Trông mẹ thật đơn độc, một mình ngồi đấy, không ai thèm đoái hoài gì tới.
Rồi mình nhìn sang trái một chút, lại thấy một cô rất xinh đang ngồi trên
ghế trải, đầu có bạt che, bên cạnh còn có một cái bàn nhỏ, trên cái bàn
ấy đầy ắp hoa quả và đồ ăn. Thỉnh thoảng lại có người chạy lại, hỏi han
gì đó, lại còn có người bưng nước đến hầu hạ tận nơi,…
Mình lôi từ trong túi quần ra một tờ giấy báo cũ, trên đó là ảnh một người
đã được cắt ra, đó là ảnh của cô minh tinh Quỳnh Trâm- “con đĩ” trong
lòng mẹ. Mình nhìn tờ báo, rồi lại nhìn cô gái đó, và mình chắc chắn,
người đó là minh tinh Quỳnh Trâm.
Đúng là hình ảnh đối lập.
Năm xưa, cả mẹ mình và cô ấy cùng học chung một trường đại học, chung một
phòng kí túc xá, thân hay ghét thì mình không biết, nhưng nói chung thì
từ thời ấy là cả hai đều đã nổi tiếng là xinh đẹp nhất nhì rồi.
Sau này ra trường, đều khởi nghiệp tại cùng 1 công ty, đều chung một ước mơ là trở thành diễn viên thực thụ. Và rồi, kẻ lên voi, kẻ xuống chó.
Mẹ mình đóng nhiều phim, nhưng lượng người xem cực kì ít, thậm chí là
những phim đầu tư tiền tỷ, cũng đều thất bại thảm hại. Mẹ mình cứ tuột
dốc dần, rồi hoàn toàn trở nên mờ nhạt trong làng giải trí. Ngược lại,
cái cô Quỳnh Trâm ấy, thì cứ đóng phim nào là phim ấy thành công vang
dội, ngày càng nổi tiếng, và bây giờ, đã trở thành ngôi sao hạng A của
giới showbiz Việt Nam.