Từng mảnh vỡ rơi xuống sàn nhà và kèm theo đó là những giọt máu rơi.
Một vệt máu lăn dài trên khuôn mặt của cô, cô ngước nhìn ba mình bằng đôi mắt bi thương.
Cô đau lắm, không phải đau do vết thương mà là do người đàn ông trước mặt, người mà cô từng gọi tiếng ba. Cô đã làm gì sai, chả nhẽ việc cô được sinh ra trên cõi đời này chính là sai lầm.
Ba của cô có chút lúng túng vì biết mình đã lỡ tay nhưng rồi sự lúng túng đó cũng qua đi thay vào đó là khuôn mặt nghiêm khắc.
Còn Tuệ Hy có hơi bất ngờ vì hành động của ba mình.
- Mày mau ra ngoài sân quỳ cho tao, không được phép của tao thì không được bước chân vào căn nhà này.
Ông ta tức giận nói lớn rồi bỏ vào phòng làm việc.
- Lần này em gây ra họa lớn rồi, chị cũng không giúp được em đâu.
Tuệ Hy nhìn cô nói bằng giọng trách móc nhưng trong lòng cô ta đang cười hả hê.
Cô không nói gì mà chỉ lặng lẽ quay người bước ra ngoài và quỳ trước sân.
1 Tiếng trôi qua
- Ê sao tôi thấy tội cho cô Tuệ Nghi quá, nhìn cô ấy không được khỏe vậy mà vẫn phải quỳ suốt 1 tiếng đồng hồ.
Một người làm lên tiếng.
- Trời tôi thấy có tội gì đâu, cô ta làm thì cô ta chịu thôi, ai biểu cô ta ngang ngược thích cãi lời ông chủ làm chi.
Một người làm khác cất giọng chanh chua nói.
- Sao trách được cô Tuệ Nghi chứ, tôi thấy cô ấy có làm gì sai đâu.
- Thôi thôi tôi không muốn đôi co với cô nữa tôi đi làm việc đây.
Và cứ thế những lời bàn tán về cô vang lên, có người bênh cũng có người nói xấu, cô biết hết cô nghe thấy hết nhưng cô vẫn mặc kệ.
2 Tiếng
Vậy là cô đã quỳ ở đây được 2 tiếng rồi, mặt trời bắt đầu lặn ánh bình minh làm rực đỏ cả bầu trời.
Cô bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, người cô nóng ran lên vì sốt và hai chân của cô tê cứng lại không còn cảm giác gì.
Nhưng cô vẫn tiếp tục quỳ, cô không cho phép mình bỏ cuộc. Cô có thể bị đánh, bị phạt nhưng cô sẽ không bao nhận mình sai khi việc cô làm là đúng.
3 Tiếng
Trời bắt đầu đã tối, từng đám mây giông kéo tới che lấp đi những vì sao. Một trận gió lớn nổi lên kèm theo đó là những hạt mưa lớn.
Trời bắt đầu mưa to dần còn cô vẫn quỳ ở đó nhưng bản thân đã dần kiệt sức, thân người run rẩy trống đỡ lại cái lạnh của cơn mưa.
Dì Hồng nhìn thấy cô như vậy thì không kiềm nổi sự sót xa, chính dì là người chăm sóc cho cô khi cô mới sinh ra và nhìn thấy cô trưởng thành nên bà coi cô như con gái ruột vậy.
Dì Hồng vội đi tới trước cửa phòng làm việc của ba cô và gõ cửa.
- Vào đi.
Tiếng trong phòng vọng ra.
Dì Hồng nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
- Dạ thưa ông chủ.
- Có chuyện gì.
Ông ta ngồi trên ghế làm việc ánh mắt chăm chú nhìn tập tài liệu trên tay.
- Ngoài trời mưa rất là to, mà cô Tuệ Nghi ngoài kia....! Tôi sợ cô ấy sẽ bị cảm mất.
Dì Hồng ngập ngừng nói.
Lúc này ông ta mới rời tầm mắt qua cửa sổ, đúng làm trời đang mưa với lại càng ngày mưa càng to hơn.
- Cho nó vào đi.
- Dạ, dạ cảm ơn ông chủ.
Ở bên ngoài cô vẫn quỳ mặc cho nước mưa thấm ướt lạnh cả thân. Dì Hồng vội cầm dù chạy ra che cho cô.
- Cô chủ mau vào nhà đi ông chủ cho phép cô vào rồi.
Dì hồng một tay che dù, một tay đỡ cô đậy.
Nhưng chưa kịp đứng dậy cô đã ngã ra nền đất lạnh lẽo và ngất đi.
- Có ai không mau giúp với.
Dì Hồng thấy vậy liền hoảng sợ la lên.
Ở cửa sổ trên lầu Tuệ Hy nhìn thấy cảnh cô sống dở chết dở thì không khỏi cười đầy thỏa mãn.
" Đúng là kẻ thất bại, là mày tự chuốc lấy rắc rối thôi "
Cô ta nghĩ trong lòng rồi nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ lại giống như mình chưa biết chuyện gì cả.