Sở dĩ An Mộc sợ Phong gia, là bởi vì tuy rằng Phong gia không phải là nhà giàu có số một ở C thị, nhưng lại có nguồn gốc lai lịch chỗ dựa vững chắc.
Người khác không biết, thế nhưng cô rành mạch biết được, chỗ dựa vững chắc sau lưng Phong gia, chính là chú út Phong Tử Khiêm, Phong Kiêu!
Anh là tổng tài của FAE, tập đoàn truyền thông hàng đầu của Trung Quốc!
Tập đoàn FAE, liên quan đến việc đầu tư phim, quay phim truyền hình, phát hành đĩa nhạc, chăm lo nghệ sĩ, phát triển trò chơi, tài chính, bất động sản, giải trí và nhiều ngành nghề khác, sức mạnh kinh doanh, ở nước ngoài cũng có sức ảnh hưởng rất lớn.
Trong nháy mắt An Mộc hít một hơi.
Cô, rốt cuộc cô đắc tội phải một dạng đại nhân vật gì hả!
Bởi vì An Mộc biết thân phận của anh, cho nên một câu cũng kh dám nói.
Nhưng Bạch Ngọc Khiết nào có biết bí mật này của Phong gia?
Cô ta nhìn Phong Kiêu, lần thứ hai nhìn An Mộc, hôm nay chính là ngày An Mộc cùng Phong Tử Khiêm đính hôn, cô không có cơ hội!
Hơn nữa, cùng Phong Tử Khiêm cùng một chỗ, nhưng chưa từng nghe thấy hắn nhắc đến người này, hơn nữa nếu như là kẻ có tiền, như thế nào lại cùng An Mộc loại mặt hàng này cùng một chỗ?
Vì thế, Bạch Ngọc Khiết lại tiến lên từng bước, chỉ vào An Mộc mắng to: "An Mộc, cô, cô như thế nào lại câu dẫn chú út?".
Tiếp theo quay đầu lại nhìn người ở trên giường, từng bước tới gần Phong Tử Khiêm, "Anh Tử Khiêm, anh đừng tức giận, em nghĩ chú út cũng là nhất thời hồ đồ, được An Mộc cho..".
Ba!
Cùng tiếng vang trong trẻo, trong nháy mắt vang vọng cả căn phòng.
Bạch Ngọc Khiết bưng mặt mình, không tin nhìn Phong Tử Kiêm.
"Cô nói bậy bạ gì đó? Chú út là người mà cô cũng có thể xắp đặt được sao?".
Hơn nữa trong---- giới ai mà chẳng biết, tổng tài FAE, không gần nữ sắc, nếu không cũng không truyền ra bất kì chuyện xấu nào của người đàn ông, tất cả mọi người nghi ngờ là anh có vấn đề về giới tính.
Phong Tử Khiêm đánh người, hướng Bạch Ngọc Khiết rống lên một câu, tiếp theo bỏ qua cô, vẻ mặt sùng bái đi đến phía trước từng bước. "Chú út, thật là chú hả, con ở dưới lầu tìm người thật lâu, không nghĩ tới người thế mà ở trong này, ách.. chú út, người, người như thế nào lại ở trong này vậy?".
Khóe mắt Phong Kiêu thoáng nhìn vẻ mặt khiếp sợ của An Mộc, đôi mắt nhíu lại, cả khuôn mặt bừng sáng ngay lập tức.
Anh nâng khóe môi một cái, "Việc này..".
Cố tình tạm dừng một cái, quả nhiên liền nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương cảnh giác của vật nhỏ, giống như một con ním phủ đầy gai!
Nhưng mà trong nháy mắt, An Mộc liền toát ra mồ hôi lạnh.
Tay cô chỉ, đến nỗi run rẩy toàn thân.
Xong, xong đời!
Đắc tội người không nên đắc tội, bí mật của cô, không dám chắc!
Nếu như vậy, công sức tám năm ngấm ngầm chịu đựng của cô, đều uổng phí!
Trong lúc nhất thời, trong ánh mắt phun ra thù hận nhè nhẹ, lòng tràn đầy phẫn nộ, dường như muốn hóa thành nước biển ngập trời, đem cô bao phủ.
Cô nắm chặt quả đấm.
Cuộc kháng chiến tám năm đã kết thúc, nhưng chuyện như nào đặt ở trên người cô, như vậy liền không nhìn thấy tia hy vọng, không thể nhìn thấy hồi kết?
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Phong Kiêu, nhìn chằm chằm nữ nhân.
Sau đó liền nhìn thấy trong ánh mắt vật nhỏ, cái loại này gần như bi thương thống khổ.
Ánh mắt Phong Kiêu nhíu lại.
Cho tới bây giờ đều sát phạt người quả quyết, không hiểu, có chút mềm lòng.
An Mộc cúi thấp đầu xuống, nắm chặt hai đấm, hít sâu một hơi, sợ cái gì?
Cho dù bị vạch trần bí mật, cùng lắm bị đuổi ra khỏi Phong gia, mặc dù không thể lấy lại công ty của ba, cô cũng nhận thức!
Nhưng dù sao---
Trong lòng vẫn là không cam chịu.
Mấy năm nay cô, tồn tại ở Phong gia, chỉ là một trò đùa!
Đúng lúc cô nghĩ lần này mình sẽ chết, nghe thấy người đàn ông trầm thấp, "Ừ, tùy tiện đi lên một chút, không ngờ bị ai đó coi như kẻ trộm".