Sau những gì mà anh nói, vào giây phút ấy, nó đã khiến cho cậu chìm trong những suy tư, cậu bối rối không biết phải làm gì, nếu như anh thật sự nghĩ việc ở đây, thậm chí giờ đây cậu cũng đã cảm nhận được rằng, dường như mình có một cảm giác gì đó rất kỳ lạ với anh, nó khiến cho cậu cảm thấy buồn bã, khi anh đột nhiên lại muốn giúp đỡ mình như vậy...
Cứ như vậy thời gian đã dần trôi qua, lúc này anh cũng đã tiến đến chỗ của cậu, rồi bỏ một tờ giấy gì đó màu tím, mà cậu không biết được, chẳng nhìn vào nó, trong khi người quản lý nơi này đã đến, và bắt đầu nhìn tờ giấy kia, còn anh thì lên tiếng rằng: “Anh xem giúp em nha?”
Người quản lý gật đầu, đồng ý yêu cầu của anh ta, trong khi cậu rơi vào bàn hoàn và nghĩ rằng: “Tờ giấy đó rốt cuộc là gì vậy? Không lẽ anh ấy định nghỉ việc thật sao?”
Chìm trong những suy tư của bản thân, điều này khiến cho cậu cảm thấy vô cùng buồn, cậu không biết phải làm gì trước tình huống này, khi người khác lại hi sinh vì mình như vậy, mặc dù nó là một điều nhỏ nhoi, có lợi cho cậu, nhưng mà cậu lại cảm thấy, giống như mình đã làm một chuyện gì đó, vô cùng sai trái...
Cậu đã tự trách móc với bản thân của mình rằng, tại sao mình lại nói những câu đó, để khiến anh quyết định rời đi...
Nhưng rồi thời gian dần trôi qua, tầm vài tiếng sau, lúc này cậu cũng đã lấy cam đảm hết sức, để nhìn tờ giấy kia thử, xem nó rốt cục viết gì chốc lát cậu thở phào trong sự nhẹ nhõn, khi nó là một tờ giấy ghi chú một đơn hàng nào đó...
Nhưng cậu vẫn không ngừng lo lắng, về việc anh sẽ nghỉ làm bởi những điều anh đã nói...
Thời gian cứ như vậy đã dần cho qua, lúc này cũng là gần 5h chiều, cậu mới đến gần chỗ anh mà lên tiếng hỏi rằng: “Mấy giờ rồi anh? Và bao giờ chúng ta mới được nghỉ vậy?”
Anh nhìn chăm chăm cậu, rồi nở nụ cười đó, nụ cười thân thiện đó khiến cho cậu, cảm thấy rất vui và hạnh phúc: “Ừ gần 5 giờ rồi em à. Chỉ cần tới 5:00 thì tự động chuông bên kia reo thôi, bởi gì ở bên đó chính là một cái xưởng, đến giờ người ta sẽ tan làm nên chuông sẽ reo...”
Cậu lên tiếng trả lời như đã hiểu ý của anh vậy...Cứ thế cậu đã đứng gần chỗ anh, cứ như hình với bóng không xa rời vậy, trong khi lâu lâu anh lại nói chuyện với cậu, khiến cho cậu cảm thấy rất vui, thời gian cứ như vậy đã trôi qua, giờ đây cũng đã là 5:00 chiều...
Cậu lúc này cũng đã bắt đầu đến sinh quản lý cho mình nghỉ, nhưng quản lý lại tỏ vẻ khó chịu, anh ấy không ngừng nói rằng sẽ gọi về nhà, để đuổi cậu thậm chí nói rằng, có phải là vì cậu quá nhớ nhà, nên muốn về nhà rồi phải không? Cậu giờ đây vẫn im lặng không nói gì, nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận, lúc cậu tính quay trở lại làm việc, thì anh đã bảo với cậu rằng: “Được rồi thôi hãy nghỉ đi!”
Cậu bấy giờ cũng đã nghỉ theo ý của anh, sau đó hớn hở lên trên lầu để tắm, rồi ra bên ngoài để mua ba ổ bánh mì, mặc dù cậu chỉ muốn mua hai ổ thôi, nhưng nếu cầu chỉ mua hai ổ cho cậu và anh ta, thì còn một người nữa ở trong phòng sẽ như thế nào? Họ liệu có nói gì về cậu hay không? Nên cậu đã quyết định mua ba ổ...
Về tới nhà, giờ đây anh ấy cũng đã không làm việc nữa rồi, anh đã vào trong phòng, mà bắt đầu lấy đồ, sau đó ra bên ngoài tắm...
Cậu giờ đây đã cố gắng nhìn ra bên ngoài, thì chỉ nhìn thấy được hình bóng của anh, chứ không nhìn thấy được thứ gì hết. Cứ như vậy sau một lúc anh đã tắm xong, và bắt đầu thay quần áo, nhưng rồi cậu đã lén nhìn ra một lần nữa, và đã nhìn thấy được cơ thể không mặc gì của anh trong màn đêm kia, hơn hết cậu còn nhìn thấy, được phần quan trọng của đàn ông, mặc dù nó không lộ diện toàn phần, nhưng cậu chỉ nhìn thấy hay quả trứng đang lòng thòng, khi anh đang thay đồ, điều này khiến cho cậu đỏ mặt.
Và liền xoay mặt vào trong, cố gắng tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, thậm chí là chưa nhìn thấy điều gì, trong khi anh thì cũng đã tiến vào bên trong, anh chỉ mặc một chiếc quần, chứ chẳng hề mặc áo, còn cậu nhìn chăm chăm anh một cách kỳ lạ, nhưng anh cũng chẳng để ý về điều đó cho lắm...
Sau đó cậu đã nói với anh rằng: “Em mua bánh mì đấy anh ăn đi!”
Trước sự mời gọi của cậu, anh liền tỏ vẻ từ chối, và bảo cậu hãy ăn đi, sau đó anh liền mặc một chiếc áo vào, rồi gọi điện cho ai đó, mà mở cửa phòng rời đi. Trong khi cậu vẫn không ngừng nhìn chăm chăm anh, với một ánh mắt vô cùng kỳ lạ, còn trong đầu thì chìm trong sự trống rỗng, chẳng biết diễn tả cảm giác kỳ lạ kia như thế nào, mà cậu đã nãy sinh với anh...