Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?

Chương 8: Liệu Anh Có Hay? - Chương 8 Nằm Cạnh Anh (Ngày 3)



Anh cũng đã rời đi, để lại một mình cậu bơ vơ trong căn phòng kia, mà cảm thấy thật buồn bã, cậu không biết bản thân mình nên làm gì, mà chỉ có thể ngồi coi điện thoại, thậm chí lướt qua lướt lại những video trên fb mà thôi...

Cứ như thế thời gian cũng đã dần trôi qua, bấy giờ từ dưới lầu anh Trúc cũng đã lên, anh ta liền ngồi một chỗ, rồi bấm điện thoại trong thân hình dơ giấy bẩn thỉu, điều này khiến cậu cảm thấy khó chịu vô cùng, mà nói với anh ta rằng: “Này anh mau đi tắm đi!”

Anh ta nhìn chăm chăm cậu, sau đó bảo lát nữa sẽ đi tắm, nhưng cậu vẫn cố gắng để thúc giục anh ta đi tắm, bởi anh ta quá dơ giấy... Và rồi một lát sau anh ta cũng đi tắm, theo ý của cậu còn cậu thì dùng cây lau nhà, mà lâu chỗ anh ta vừa ngồi...

Sau đó quyết định sẽ không nằm trên niệm nữa, mà xuống dưới mặt đất chỗ anh ta nằm ngày hôm qua, mà nằm ở đó chơi điện thoại và chờ một lát lâu, thì anh ta cuối cùng cũng đã về, điều này khiến khuôn mặt của cậu từ buồn trở nên vui, trong sự khó hiểu...

Sau đó anh ta đã điện một cô gái nào đó, mà không ngừng nói chuyện với cô ta, còn cậu thì tỏ vẻ buồn bã, bấm điện thoại nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chăm chăm về phía anh. Sau một lát anh ta cũng đột nhiên đến chỗ của cậu, để nằm cậu liền lên tiếng nói rằng: “Lúc nãy em có mua bánh mì cho anh đấy, anh hãy mau ăn nó đi!”

Anh ta tỏ vẽ từ chối yêu cầu của cậu, nhưng rồi cũng chấp nhận yêu cầu kia, khi cậu cố chấp ép buộc anh ta làm theo lời của mình, bằng cách hối thúc anh ấy hãy ăn ổ bánh mì đó đi...

Cứ như thế anh ta đã tiến đến chỗ ổ bánh mì, rồi cầm lấy nó ăn một cách ngấu nghiến trong sự vui vẻ, điều này đột nhiên khiến cậu cảm thấy vui lây. Giờ đây một giọng nữ vang lên từ trong điện thoại: “Anh đang ăn thứ gì vậy?”

Thì anh nở nụ cười rất tươi đáp rằng: “À có người cùng phòng mua bánh mì cho anh ấy mà!”

Sau đó anh ấy đã nói chuyện với cô gái đó, còn cậu cứ nhìn chăm chăm anh ta với một cách vô cùng khó hiểu, nhưng anh ta chẳng hay điều này...

Cứ như thế khoảng tầm 11 giờ tối, anh ta đã đến chỗ của mình, rồi bắt đầu nằm xuống, trong khi cậu thì nằm kế bên anh, mà cảm thấy hạnh phúc vô cùng, đột nhiên anh dùng tay của mình, mà bắt đầu gải ngứa trên lưng, cậu đã nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay của anh, thậm chí là anh...

Sau đó lên tiếng hỏi anh ngứa hả, rồi vội vàng kiếm chai dầu, đưa cho anh mà nói rằng: “Anh hãy xức dầu vào đi, nó sẽ giúp anh bớt ngứa đấy!”

Anh nghe lời của cậu sau đó đã xức dầu vào, rồi lại tiếp tục nói chuyện với người trong điện thoại. Còn cậu thì nằm phía sau lưng của anh, mà xem điện thoại, nhưng lâu lâu ánh mắt lại nhìn về phía lưng của anh như đang chìm trong những suy tư gì đó...

Cứ như vậy thời gian đã dần trôi qua, lúc này cũng đã là 1 giờ sáng, anh cũng đã bỏ điện thoại sang một bên, để mà đi ngủ, cậu lúc này đột nhiên suy nghĩ rằng, muốn có thể chạm vào người của anh, nhưng cậu lại không thể làm điều đó được, vậy nên chỉ có thể, cố gắng nhích lưng mình về phía chỗ của anh, để rồi lưng cậu chạm vào lưng của anh, nhưng rồi cũng tránh né ra, bởi sợ rằng anh sẽ giận mình về một điều gì đó, thậm chí nhận ra được, điều gì từ cậu...

Cứ như vậy thời gian cũng đã dần trôi qua, cậu không hề ngủ được, mà cứ xoay qua xoay lại bên cạnh của anh, thậm chí ánh mắt còn nhìn chăm chăm anh, trong một mối suy tư của bản thân...

Khoản tầm 3:00 sáng, với sự hối thúc của bản thân mình, thì cậu mới có thể chìm vào giấc ngủ được, nhưng rồi cậu đã dậy rất sớm, đó là 6 giờ sáng khi căn phòng vẫn đang chìm trong sự im lặng, và anh đã ngủ mất rồi, cậu giờ đây lấy điện thoại, mà bật lên bộ phim mà mình thường hay xem, đó là Âm Mưu Và Tình Yêu, cậu đã xem nó trong khi chờ anh tỉnh dậy...

Cứ như thế thời gian dần trôi nhanh, có những lúc anh xoay mặt về phía của cậu, cậu nhìn khuôn mặt anh đang ngủ, mà cảm thấy nó thật dễ thương biết bao, thậm chí có lúc anh vang lên những tiếng chụp chụp, như đang ăn một thứ gì đó vậy, nó làm cho cậu nở nụ cười và hỏi bản thân của mình rằng: “Rốt cuộc anh bị gì vậy chứ?”

Nhưng rồi cũng gạt bỏ hết những suy nghĩ kia, mà xem phim cho tới khi âm thanh đồng hồ vang lên, lúc này anh cũng đã tỉnh dậy, anh giờ ngồi dậy trên nền đất với vẻ mặt bơ phờ, trong khi cậu vẫn lén nhìn chăm chăm về phía anh, anh đưa tay lên gãi vào cơ thể của mình, sau đó ngáp ngắn ngáp dài, rồi đứng dậy khỏi chiếc giường, như ngày hôm qua anh đã tiến đến lấy chiếc quần, mà đi ra phía bên ngoài để thay...




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.