“Bây giờ thế nào?” Thương Vũ hỏi con trai và Lê Lạc, đồng thời cười nói: “Hay là hai đứa đánh một trận trước đi?”
“Không nên đâu.” Lê Lạc lắc đầu, sau đó đề nghị: “Vẫn là chú Thương và Thương Ngôn đánh trước đi. Cháu là nữ sinh, cũng là lần đầu tiên chơi bóng cùng mọi người, thế nên mong mọi người ưu tiên cháu, cho cháu xem mọi người đánh trước.”
“Không thành vấn đề.” Thương Ngôn đồng ý, nhẹ nhàng nói: “Cũng lâu rồi tôi chưa đánh cầu cùng cha.”
Thương Vũ đương nhiên cũng không có ý kiến gì.
Cuộc so tài của hai cha con bắt đầu, Lê Lạc ngồi trên khán đài theo dõi trận đấu, bên cạnh là thư ký Ngô và tài xế Phùng, cảm thấy nhàm chán, cô hỏi bọn họ có muốn đánh cược xem trận này ai sẽ thắng không? Thư ký Ngô và tài xế Phùng phân vân, cúi đầu, bọn họ không muốn đánh cược người nào thắng vì một bên là ông chủ, một bên là thiếu gia. Nhưng mà vẫn thuận theo Lê Lạc, cùng đánh cược.
Lê Lạc tiếp tục theo dõi, Thương Ngôn tấn công vừa nhanh lại mãnh liệt, Thương Vũ ở phía đối diện bình tĩnh đánh trả, càng đánh càng kịch liệt.
Khi tới đây, Thương Ngôn đã nói với cô rằng cha anh đánh tennis không tệ. Đương nhiên cô cũng biết Thương Vũ đánh không tệ, chỉ là cô vẫn hỏi Thương Ngôn: “Vậy anh và cha anh, ai lợi hại hơn?”
Thương Ngôn không dám dễ dàng kết luận, cũng không muốn tỏ ra kém cỏi, anh nói: “Không kém bao nhiêu đâu, những lúc cha tôi mệt mỏi, tôi có thể thắng cha tôi một vài quả.” Cảm thấy hơi xấu hổ, Thương Ngôn lại nói thêm một câu: “Nhưng mà người chơi bóng lợi hại nhất trong nhà tôi chính là cậu tôi, không ai có thể thắng nổi cậu.”
...
Lê Lạc quyết định, cô sẽ chờ đến khi Thương Vũ mệt mỏi, sau đó mới đánh cùng anh.
Chỉ là Thương Vũ vẫn khiến cô kinh ngạc, Thương Ngôn liên tiếp đánh ra hai đường bóng chéo, Thương Vũ đều đánh bật trở lại, vậy mà không hề nhìn ra anh có bất kỳ dấu hiệu mất sức nào. Nếu như luận về chiến thuật, Thương Ngôn chắc chắn thua Thương Vũ.
Cuộc so tài kịch liệt của hai cha con kết thúc, Thương Ngôn thua Thương Vũ một quả, bởi vì hai phát bóng cuối cùng của anh đều thất thủ.
Thương Vũ đã không nhanh không chậm đi tới hỏi thư ký Ngô: “Mọi người vừa thảo luận về chuyện gì vậy?”
Thư ký Ngô cười cười, trả lời: “Vừa rồi Lê tiểu thư đánh cược với chúng tôi, đánh cược ngài và thiếu gia người nào sẽ thắng, sau đó tôi và lão Phùng đã thắng Lê tiểu thư.”
Thương Vũ cười lên, ôn hòa nhìn Lê Lạc nói: “Xem ra Lê tiểu thư không đánh cược tôi thắng.”
Lê Lạc nhún nhún vai, đưa cho Thương Ngôn một bình nước, thoải mái trả lời Thương Vũ nói: “Thương Ngôn là cháu bạn học, cháu đương nhiên phải đánh cược anh ta thắng ——” Ngừng lại một chút, cô nói với Thương Ngôn: “Đánh hay lắm, thiếu chút nữa là thắng rồi, Thương Ngôn.”
Sau đó giơ tay lên.
“Hắc hắc.” Thương Ngôn khoái trá đập tay với cô, anh thua, nhưng nhận được sự khích lệ của cô nên lại thấy rất vui vẻ, anh cười, nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ đánh với cô “
“Được.” Lê Lạc đồng ý.
Thương Vũ ngồi ở một bên, Lê Lạc đã quay sang anh nói: “Chú Thương, chúng ta đánh một trận, được không?”
“Lê tiểu thư...” tài xế Phùng định ngăn cô lại, thay Thương Vũ nói: “Thương tổng vừa mới đánh xong một trận, chi bằng tôi đánh cùng cô?”
Lê Lạc thờ ơ nói: “Không sao, tùy chú.”
“Lão Phùng, tôi không mệt.” Vẻ mặt Thương Vũ nhẹ nhõm, tươi cười nói: “Lê Lạc đã tuyên chiến với tôi, sao tôi lại có thể không mất bình tĩnh chứ, đúng không?”
“Chú Thương nói đùa.” Lê Lạc vui vẻ nói: “Người cảm thấy mất bình tĩnh nên là cháu mới đúng.”
Lê Lạc và Thương Vũ ra sân, Thương Ngôn ngồi trên khán đài cũng muốn đánh cược: “Tôi cược Lê Lạc thắng.”
Đương nhiên thư ký Ngô sẽ đánh cược cho ông chủ, chỉ có tài xế Phùng tỏ ra lo lắng, anh không biết khả năng của Lê Lạc như thế nào, ngàn vạn lần không nên đánh sai.
Khả năng của Lê Lạc... Thật sự rất bình thường.
So với trận so tài của Thương Vũ và Thương Ngôn, trận đánh của Lê Lạc và Thương Vũ giống như là cha luyện bóng cùng con gái vậy. Khụ khụ, thư ký Ngô cúi thấp đầu, hi vọng ông chủ sẽ không biết suy nghĩ này của anh.
Quả thực là giống như cha và con gái vậy, Lê tiểu thư mặc bộ đồ thể thao màu trắng nhìn còn trẻ hơn lần trước, cộng thêm chút nhí nhảnh của thiếu nữ... Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với một đối tác trẻ như vậy! Sau đó thư ký Ngô chợt cảm thấy mình có thể đã hơi… khinh địch.
Lê Lạc dùng một nửa thời gian để làm tiêu hao thể lực của Thương Vũ, cuối cùng cô cũng bắt đầu đánh nhanh hơn.
Thật ra thì trong lòng cô cũng đang chửi thề, Thương Vũ càng đánh càng hăng à? Đánh một hồi, tầm mắt Lê Lạc vẫn không rời quả bóng màu vàng, rốt cuộc không nhịn được nhảy lên, đánh thật mạnh.
“Tuyệt vời!” Cách đó không xa truyền đến tiếng khen của Thương Ngôn.
Đường bóng này, Thương Vũ không đánh lại, chủ động bỏ qua.
Lê Lạc tức giận, hơi thở nóng hừng hực, trán đẫm mồ hôi. Lê Lạc và Thương Vũ đánh bóng, quả bóng cuối cùng này, Thương Vũ chủ động buông tha, chỉ là anh vẫn tỏ ra như mình không đánh lại được.
Sau đó, cô thắng.
“Lê Lạc, cô đánh hay lắm.” Thương Ngôn cười đạp tay với cô, Lê Lạc cũng vui vẻ đạp tay với Thương Ngôn, ăn mừng thắng lợi của mình, không sao cả, vừa rồi một phần là Thương Vũ muốn nhường cô, một phần là có lòng mà không đủ lực. Kết quả vẫn là cô thắng, không phải sao?
Cách đó không xa, Thương Vũ chỉ đứng yên, nhìn về phía Lê Lạc và Thương Ngôn đanh cùng chụp ảnh, giật giật khóe miệng.
Về chuyện hợp tác với Uy Nhĩ Tư, Lê Lạc đồng ý: “Cháu nhất định sẽ ủng hộ việc hợp tác của Uy Nhĩ Tư và AC, cháu cảm thấy AC có một người lãnh đạo vừa dũng mãnh lại vừa lợi hại giống như chú Thương như vậy, nhất định việc hợp tác sẽ diễn ra thuận lợi.”
“Cám ơn, không ngờ Lê Lạc lại đánh giá tôi cao như vậy.” Thương Vũ bật cười hạ giọng: “Vậy thì tôi xin đợi hồi âm.”
“Khách khí rồi.” Lê Lạc chuyển tầm mắt, nhìn về phía Thương Ngôn nói: “Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là do cháu và Thương Ngôn là bạn tốt, cháu tin Thương Ngôn, đương nhiên cũng sẽ tin cha của anh ta rồi.”
Thương Vũ chỉ cười, không nói gì.
Thư ký Ngô ở bên cạnh cũng cười thầm, quả nhiên Lê tiểu thư là một cô gái trẻ tuổi, từng lời nói ra đều có chút trẻ con. Nhưng mà anh cũng có chút không hiểu, tại sao ông chủ lại bỏ ra nhiều thời gian và công sức với cô gái nhỏ này đến như vậy.
Vấn đề này thư ký Ngô không hiểu, nhưng tài xế Phùng lại hiểu rất rõ.
Trong phòng mát xa ở trung tâm nghỉ dưỡng, Thương Vũ nhắm mắt nằm xuống để nhân viên xoa bóp, đi theo bên cạnh chỉ có một mình lão Phùng. Thư ký Ngô đưa Lê Lạc và Thương Ngôn tiếp tục đi dạo xung quanh Yên Sơn. Ở Yên Sơn có rất nhiều địa điểm thú vị, ngoài sân đánh Golf còn có sân cưỡi ngựa, quán rượu… đủ để cho Thương Ngôn và Lê Lạc chơi vui vẻ một ngày, dù sao ngày mai cũng là thứ bảy.
Nhân viên mát xa ấn mạnh một chút, Thương Vũ nhíu mày, vừa rồi khi anh đánh bóng cùng con trai cổ tay đã hơi đau, sau đó anh lại đánh thêm một trận cùng Lê Lạc, hiện tại cổ tay đã sưng đỏ. Chỉ là bởi vì Thương Vũ vẫn tập thể dục thường xuyên nên da cũng đã thành màu lúa mì, vì thế không dễ dàng nhìn ra được vết sưng đỏ.
Vừa rồi, người có thể nhìn ra chỉ có lão Phùng, cho nên lão Phùng mới ngăn cản anh.
Thương Vũ đột nhiên bật cười, hồi tưởng lại từng chi tiết nhỏ trong trận đánh với Lê Lạc, nói với lão Phùng: “Lão Phùng, anh nói Lê Lạc có giống Thanh Gia hay không? Quả thực là giống như đúc, ngay cả những động tác nhỏ cũng giống nhau như đúc.”
“Thương tiên sinh...” Lão Phùng chậm rãi mở miệng nói: “Thế giới này lớn như vậy, có nhiều điều lạ như vậy, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều người giống nhau.”
Thương Vũ lắc đầu, phản bác: “Lão Phùng, đây tuyệt đối không phải chỉ là giống đơn thuần.”
“Thương tiên sinh, là do ngài quá nhớ nhung tiểu thư Thanh Gia.” Lão Phùng đi theo Thương Vũ nhiều năm, vì thế cũng hiểu Thương Vũ hơn những người khác. Chỉ là Lê tiểu thư và thiếu gia Thương Ngôn là bạn học, vì thế anh phải khuyên Thương Vũ một chút, suy nghĩ một chút, anh nói: “Tiểu thư Thanh Gia đã qua đời 25 năm rồi, nếu quả thật cô ấy vẫn còn sống thì cũng không thể nào vẫn ở cái tuổi này nữa. Cô ấy chỉ ít hơn ngài bốn tuổi, nếu như còn sống thì năm nay cũng đã 45 tuổi rồi, làm sao có thể có được dáng vẻ trẻ trung như Lê tiểu thư chứ... Hơn nữa tôi nhớ má trái của tiểu thư Thanh Gia có một nốt ruồi nhỏ, Lê tiểu thư thì không có.”
Thương Vũ không lên tiếng, giống như là hiểu được lời nói của lão Phùng, qua một hồi lâu, anh lại mở miệng nói: “Lão Phùng, anh yên tâm. Tôi còn vẫn chưa đến mức không dằn lòng được.”
Lão Phùng cũng yên lặng. Chính vì như vậy nên anh mới lo lắng!
Trong khu vui chơi ở Yên Sơn, Lê Lạc và Thương Ngôn đang chuẩn bị chơi xe bay, không ngờ lại nhận được điện thoại của Tạ Uẩn Ninh, cô thanh thanh thúy thúy chào anh: “Hi, giáo sư Tạ, thầy tìm em có chuyện ư?”
Thấy Lê Lạc nhận điện thoại của Tạ Uẩn Ninh, Thương Ngôn vội vàng quay đầu lại định ngăn cô, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng Lê Lạc đã trả lời câu hỏi của Tạ Uẩn Ninh: “Chúng em đang ở Yên Sơn, cha của Thương Ngôn mời bọn em... Hiện tại em đang ở khu vui chơi, lát nữa sẽ đi chèo thuyền. Còn có cha của Thương Ngôn đã đặt phòng khách sạn cho bọn em, buổi tối còn tiệc tối, suối nước nóng, ngày mai thì cưỡi ngựa...”
Lê Lạc nói hết đàu đuôi ngọn ngành, đương nhiên những chuyện này đều là thư ký Ngô nói với cô và Thương Ngôn, tuy vậy chẳng phải là lời nói của thư ký Ngô cũng là lời nói của Thương Vũ sao?
Chỉ là Lê Lạc không ngờ Thương Ngôn lại dám nói dối Tạ Uẩn Ninh.
Cúp điện thoại, Thương Ngôn hậm hực hỏi cô: “... Cậu muốn qua đây sao?”
“Đúng vậy, thầy nói muốn qua đây tìm anh tính sổ.” Lê Lạc trả lời, sau đó đưa tay lên cổ, lướt một đường, nói: “Chúng ta xong đời rồi!”
Quả thực là xong rồi!
Khu vui chơi? Chèo thuyền? Cưỡi ngựa? Lại còn tiệc tối, suối nước nóng?
Tạ Uẩn Ninh cúp điện thoại di động, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là: Bị tha đến hang sói, vậy mà còn rất vui vẻ!
Lê Lạc và Thương Ngôn vẫn chơi xe bay, cô và Thương Ngôn đề nghị nói: “Trước khi giáo sư Tạ tới đây, chúng ta cứ chơi thật thoải mái, được chứ?”
Thương Ngôn không có ý kiến.
Yun-night Speed ở Yên Sơn nổi danh là vô cùng kích thích, hệ thống xe cáp treo ở đây an toàn bậc nhất cả nước. Lê Lạc thắt dây an toàn, quay đầu lại hỏi thư ký Ngô đang run run rẩy rẩy ở phía sau: “Thư ký Ngô, anh ổn chứ?”
Thư ký Ngô không biết tại sao mình lại đi theo cô chơi trò này, nặn ra một nụ cười nhẹ nhõm, đáp lời cô: “Tốt ổn, đi theo Lê tiểu thư và thiếu gia Thương Ngôn tôi như được quay lại thời thanh xuân một lần nữa vậy.”
Lê Lạc cười, Thương Ngôn cũng cười cười, anh nhìn cô nói: “Nếu như lát nữa cô thấy sợ, có thể nắm tay tôi.”
“Được.” Lê Lạc đồng ý.
Tuy nhiên làm sao cô có thể thấy sợ chứ. Lúc cô biết chơi xe bay, Thương Ngôn còn chưa ra đời đâu.
Xe từ từ leo lên sườn núi, cảm giác mất trọng lượng dần xuất hiện, chiếc xe lao thẳng xuống dốc. Lê Lạc hô to, những tiếng hét chói tai vang lên, đoàn xe vẫn tiếp tục bay theo quỹ đạo, bay lên không trung, xoay ngược lại, sau đó lại đột nhiên thay đổi.
Gió gào thét bên tai, phía sau truyền đến tiếng thét “A... A... A” sợ hãi của thư ký Ngô.
Lê Lạc nghiêng đầu liếc nhìn Thương Ngôn, sau đó cảm thấy bàn tay bị nắm chặt. Thương Ngôn nắm lấy tay cô.
Lê Lạc mặc cho Thương Ngôn nắm tay mình, cho đến khi đoàn xe từ từ dừng lại, Thương Ngôn buông lỏng tay cô ra, thở ra một hơi, ngượng ngùng nói với cô: “Lê Lạc, đây là lần đầu tiên tôi chơi trò này.”
Thật ra thì Thương Ngôn cũng hơi xấu hổ, không hoàn toàn là vì đây là lần đầu tiên anh chơi trò này, nhiều hơn là bởi vì anh vừa nắm tay Lê Lạc. Đương nhiên hôm nay đúng là lần đầu tiên anh chơi trò này, tính tình của mẹ anh như vậy chắc chắn là sẽ không cho phép anh chơi loại trò chơi nguy hiểm này, Lâm Giai Khởi thì không thích những trò chơi kích thích, cho nên anh thực sự chưa từng chơi.
Lần đầu tiên chơi, vậy mà có thể được như vậy!
Lê Lạc cười cười, không quên tán dương Thương Ngôn nói: “Cũng may, không phải là anh chưa bị hù dọa tới phát khóc sao!”
Thương Ngôn xấu hổ, biết Lê Lạc nói đùa với mình, anh cũng nói đùa lại: “Đó là bởi vì ngồi bên cạnh tôi là một nữ quân nhân.”
Lê Lạc mím môi, cô cũng không phải là nữ quân nhân! Đột nhiên nghĩ đến thư ký Ngô, cô vội vàng quay đầu lại xem một chút, thư ký Ngô hai tay chống đầu gối, nhìn cô và Thương Ngôn, lắc lắc đầu thỏa hiệp: “Xem ra tôi thật sự già rồi, cũng không có cách nào trở lại thanh xuân!”
Những trò tiếp theo đều chỉ có hai người Lê Lạc và Thương Ngôn chơi, thư ký Ngô không chơi cùng nữa, sau đó không biết là tẫn trách (làm hết trách nhiệm), hay là do bản thân là một người thích chụp ảnh, suốt cả đoạn đường thư ký Ngô đều cầm điện thoại di động chụp ảnh cô và Thương Ngôn.
Lê Lạc hơi ngượng, hỏi Thương Ngôn: “Sao thư ký Ngô lại chụp ảnh chúng ta?”
Thương Ngôn cũng không biết, nhất thời lỡ lời cười nói: “Có lẽ cảm thấy chúng ta...” Câu nói kế tiếp, Thương Ngôn vội vàng ngừng lại, thật sự là không thích hợp để nói ra khỏi miệng. Thương Ngôn lại nghĩ tới một chuyện, lúc ở sân tennis, cha anh nói lần đầu tiên gặp mặt Lê Lạc có nhắc tới mình, vậy thì tại sao sáng nay Lê Lạc lại hỏi anh có biết tập đoàn AC hay không?
Bởi vì Thương Ngôn không hề hoài nghi Lê Lạc, cho nên anh trực tiếp hỏi lý do.
Lê Lạc nháy mắt hai cái, cô không biết phải giải thích thế nào cho phải. Sáng nay cô cố ý vòng vo vì cô không nghĩ buổi chiều Thương Vũ sẽ nói ra. Khó trách lần trước lúc ăn cơm Thương Vũ lại hỏi cô có biết Thương Ngôn hay không, đây là nói trước quan hệ với con trai. Lê Lạc nhất thời cứng họng, cô cũng không thể nói với Thương Ngôn rằng: “Đứa nhỏ ngốc, đó là bà thím tôi đây cố ý vòng vo với cậu nha!”
Thật là nhức đầu, Lê Lạc vẫn còn đang suy nghĩ xem phải nói thế nào, Thương Ngôn đã mở miệng trước ——
“Tôi biết rồi.” Thương Ngôn nhìn cô, sắc mặt có chút khó chịu lại giống như đã hiểu rất rõ.
Sau đó, Lê Lạc lại thấy mơ hồ.
Thương Ngôn cúi đầu, anh biết sáng nay Lê Lạc băn khoăn chuyện gì. Cha tự dưng lại hẹn một cô gái tới khu nghỉ dưỡng chơi, bất kỳ một cô gái thông minh nào cũng sẽ có phòng bị, cho nên Lê Lạc mới tìm cách để anh chủ động đi cùng cô. Trong lúc nhất thời, tâm trạng Thương Ngôn rất phức tạp.
“Lê Lạc...” Thương Ngôn mở miệng nói: “Nếu như sau này cô cần, tôi nhất định sẽ giúp cô.”
Cái gì? Lê Lạc đại khái cũng hiểu ra suy nghĩ của Thương Ngôn, trong lòng có chút khó chịu. Suy nghĩ một chút, Tạ Tịnh Di giáo dục con trai rất tốt, thiện lương dịu dàng chính trực, quả thực là một thanh niên tốt, đức cao vọng trọng.
Lê Lạc và Thương Ngôn lại chơi trò thám hiểm, đây là một trò chơi mới, trước đây cô chưa từng chơi, lấy bối cảnh là một nhóm người lạc vào cảnh giới kỳ lạ nguyên thủy, lúc cô và Thương Ngôn đi ra, thư ký Ngô đã đợi sẵn ở bên ngoài, nói với anh và Thương Ngôn: “Cơm tối đã chuẩn bị xong, mời Lê tiểu thư và thiếu gia tới dùng cơm.” Dừng một chút, lại nói tiếp: “Thương tổng và Tạ công tử đã đợi ở đó rồi.”
Tạ công tử?
Tạ công tử trong lời nói của thư ký Ngô đương nhiên là chỉ Tạ Uẩn Ninh. Công tử duy nhất của Tạ gia kém Tạ tiểu thư 17 tuổi, Tạ Phồn Hoa già rồi mà vẫn có thêm con nên rất vui vẻ, chỉ là con trai và con gái của ông tính khí hoàn toàn trái ngược.
Làm thư ký của Thương tổng, trước đây thư ký Ngô cũng từng gặp Tạ Uẩn Ninh vài lần. Khi đó mỗi lần anh thay mặt Thương Vũ mời Tạ Uẩn Ninh đi ra ngoài ăn cơm hoặc đi chơi, Tạ Uẩn Ninh đều từ chối thẳng thừng, không ngờ hôm nay lại chủ động tới đây, hiện đang chờ ở nhà hàng trong khách sạn.
Từ khu vui chơi tới khách sạn còn một đoạn xa, Lê Lạc, Thương Ngôn và thư ký Ngô đi bằng xe điện, Lê Lạc làm tài xế. Phía sau, Thương Ngôn hỏi thư ký Ngô: “Chú Ngô, có thể cho cháu xem những bức ảnh chú chụp vừa nãy một chút không?”
“Đương nhiên.” Thư ký Ngô đưa điện thoại di động qua, anh thấy hai người Lê tiểu thư và thiếu gia thanh xuân dào dạt, không nhịn được nên mới chụp vài bức.
Thương Ngôn xem từng bức ảnh, sau đó lại gửi hai bức vào điện thoại của mình.
Lê Lạc lái xe tới cửa khách sạn, cô nhìn về bãi đỗ xe bên cạnh, xe của Tạ Uẩn Ninh đỗ ở chính giữa, thấy bên cạnh còn một chỗ trống, cô lái chiếc xe điện màu đỏ này đỗ bên cạnh xe Tạ Uẩn Ninh.
Nhà hàng Xuân Hồn, Tạ Uẩn Ninh đứng ở ngoài ban công, thấy Lê Lạc đỗ xe xong, trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng. Xoay người lại, anh rể của anh Thương Vũ đang ngồi ở bên trong, chờ nhân viên phục vụ nấu nước pha trà.
Tạ Uẩn Ninh ngồi xuống bên cạnh Thương Vũ, nhân viên phục vụ đặt một ly trà ngon xuống trước mặt anh. Đồng thời, Thương Vũ nói với anh: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy, người phát triển sản phẩm mới của Uy Nhĩ Tư không chỉ là bạn học của Thương Ngôn mà còn là học sinh của cậu.”
“Đúng là rất trùng hợp.” Tạ Uẩn Ninh trả lời Thương Vũ: “Thương Ngôn nói với tôi rằng nó và Lê Lạc cùng tham gia hoạt động ngoại khóa, tôi không ngờ hoạt động ngoại khóa chúng nó tham gia lại do anh tổ chức.”
Nói tới nói lui, Thương Vũ cười: “Xem ra là thằng nhóc Thương Ngôn này nói dối cậu rồi.”
Tạ Uẩn Ninh từ chối cho ý kiến, tất cả mọi chuyện anh đều rất rõ ràng, chỉ là cho dù Lê Lạc là người phát triển sản phẩm mói của Uy Nhĩ Tư đi chăng nữa, một cô bé lại khiến anh rể của anh sắp xếp, chiêu đãi chu toàn đến vậy sao, có phải là hơi thái quá hay không?
Tạ Uẩn Ninh nâng cốc trà lên, nhưng mà hôm nay Thương Ngôn đi theo lại rất phải. Có lẽ lý do Thương Ngôn tới đây là do Lê Lạc đề nghị. Suy nghĩ một chút thì cô cũng không hề ngốc. Cô là một cô gái thông minh, trước khi vào hang sói cũng biết dẫn theo con trai sói đi cùng.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lê Lạc tươi cười chào Tạ Uẩn Ninh, sau đó gọi Thương Vũ một tiếng chú Thương. Thương Ngôn cúi đầu đi phía sau, ngẩng đầu nhìn Tạ Uẩn Ninh, gương mặt có chút lúng túng.
Tạ Uẩn Ninh không thèm so đo với Thương Ngôn, tầm mắt hướng về Lê Lạc. Lê Lạc nhìn thẳng vào mắt anh, đầu tiên là thay Thương Ngôn giải thích nói:“Giáo sư, em và Thương Ngôn lén ra ngoài chơi một ngày, thật xin lỗi.”
“Không sao.” Tạ Uẩn Ninh trả lời Lê Lạc, giọng nói nhàn nhạt: “Không phải là tôi cũng ra ngoài chơi cùng với hai người rồi sao?”
A, anh tốt như vậy ư? Lê Lạc cười cười, tiếp tục nói với Tạ Uẩn Ninh về trò thám hiểm cô và Thương Ngôn vừa chơi, trực tiếp bày tỏ sự thích thú, sau đó nói thêm một câu: “Nếu như thầy có hứng thú, em sẽ chơi cùng thầy một lần.”
Thật đúng là chuyện gì tốt cũng nhớ tới anh. Tạ Uẩn Ninh bó tay, quay đầu nói với Thương Vũ: “Trẻ con chính là như vậy, ầm ầm ĩ ĩ, đúng là làm khó cho anh rể, hôm nay phải tiếp đối tác trẻ tuổi như vậy.”
Không nặng không nhẹ, Tạ Uẩn Ninh nhấn mạnh vào hai chữ “trẻ con”.
Đương nhiên Thương Vũ cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Tạ Uẩn Ninh, anh cũng liếc nhìn Lê Lạc và con trai mình, vui vẻ trả lời Tạ Uẩn Ninh: “Uẩn Ninh, trẻ con bây giờ không giống với trước kia, cậu không biết, vừa rồi Lê Lạc đánh bóng với tôi, quả thật đã khiến tôi cam bái hạ phong.”
“Oh, vậy sao?” Ánh mắt Tạ Uẩn Ninh lướt qua Lê Lạc một lần nữa, nhân tiện nhìn qua cả Thương Ngôn, sau đó trả lời Thương Vũ: “Hiếm khi anh rể rảnh rỗi, khi nào có thời gian đánh một trận với tôi được chứ?”
“Không thành vấn đề, mong đợi đã lâu.” Thương Vũ đồng ý, sau đó vẫy tay gọi phục vụ: “Có thể đưa thức ăn lên rồi, mang thêm hai phần... Bánh ngọt Chocolate Mộ Tư.” Ngừng lại một chút, quay đầu hướng Tạ Uẩn Ninh nói: “Trẻ con đều thích ăn đồ ngọt, chúng ta liền gọi riêng cho chúng thôi.”
Tạ Uẩn Ninh nhích lại gần thành ghế, thở phào nhẹ nhõm, không buồn để ý.
Đối diện, Lê Lạc không biết tại sao Thương Vũ lại gọi bánh ngọt Chocolate Mộ Tư, chỉ đơn thuần là trùng hợp? Hay là anh cố tình thử cô?
P/s: Tết nhất ăn nhiều bánh chưng quên luôn ngày tháng, suýt thì quên post chương mới:"(