Hai giờ đêm tại đồn công an đảo Thị, Lê Lạc mặt không đổi sắc dựa vào tường. Má trái sưng đỏ là dấu vết rõ ràng của việc bị người ta đánh. Đương nhiên, hai người dám dạy dỗ cô kia cũng không khá hơn bao nhiêu. Không thể không thừa nhận tối nay chuyện khiến cô hối hận nhất chính là ra ngoài đi dạo. Không, phải nói là tối hôm qua, dù sao bây giờ cũng đã là rạng sáng.
Bên tai vang lên lời khuyên của Tạ Uẩn Ninh: Buổi tối nếu không có chuyện gì thì đừng đi linh tinh. Vào giờ phút này lời khuyên kia thực sự chính là lời nói vàng ngọc. Là cô không chịu nghe lời anh... Cho nên lát nữa Tạ Uẩn Ninh tới đây chắc chắn sẽ rất tức giận.
Lê Lạc cúi thấp đầu. Thật ra thì tối hôm qua Tạ Uẩn Ninh dặn cô đi ngủ sớm một chút, cô rất nghe lời mà đi nghỉ sớm, nằm ở trên giường nhìn về phía trần nhà đếm cừu, ép mình phải đi ngủ sớm một chút. Ngàn vạn lần không nên nhưng cô vẫn cầm điện thoại di động lên, lướt đến bài viết mà Lâm Giai Khởi chia sẻ. Bài viết kia là do Lâm Hi Âm vừa viết, nội dung nôm na chính là tưởng nhớ người thân và cô em gái đã qua đời. Đoạn cuối cùng còn viết cô em gái biến thành kẻ ngốc, cuộc sống hàng ngày cũng không thể tự mình lo liệu, là cô cả ngày lẫn đêm ở bên bầu bạn. Cuối cùng cô em gái lựa chọn việc từ giã cõi đời như một cách để giải thoát, điều này khiến cô chịu sự tổn thương sâu sắc khi người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất. Bởi vì em gái cô chính là người thân duy nhất của cô trên thế gian này...
Ba giờ trước đó.
Lê Lạc tựa vào đầu giường nhìn bài viết tình cảm mùi mẫm của Lâm Hi Âm, tình chân ý thiết hồi tưởng, hít vào một hơi thật dài. Cô không biết tại sao Lâm Hi Âm có thể xây dựng nên nhiều câu chuyện cảm động như vậy. Sau đó nhớ lại, thực ra từ ngay từ khi còn nhỏ Lâm Hi Âm đã viết văn không tệ, lần nào cũng được giáo viên khen ngợi. Khi ấy ba mẹ còn muốn cô và Lâm Hi Âm học văn, cô chỉ khịt mũi coi thường, chép lại mấy bài thơ bài văn ngày xưa thì có cái gì đáng học. Từ nhỏ đến lớn, cô và Lâm Hi Âm vẫn luôn luôn không hợp nhau, đối chọi gay gắt. Những mâu thuẫn giữa hai người cứ lớn dần lớn dần, cuối cùng trở thành kẻ thù lâu năm.
Đoạn văn Lâm Hi Âm nhắc tới chuyện đứa em gái biến thành kẻ ngốc chính là một đoạn ký ức mà Lê Lạc không muốn nhớ lại nhất. Hai mươi lăm năm trước cô chạy trốn tới Mĩ, may mắn gặp được bác sĩ Lê. Lúc cô đưa ra quyết định “ngủ đông”, bác sĩ Lê hỏi cô nếu như có một ngày cô có thể tỉnh lại, có cần giúp cô xóa đi trí nhớ để bắt đầu lại cuộc đời một lần nữa hay không?
Quên đi tất cả những chuyện cũ khó chịu và những ký ức đau thương, khi tỉnh lại lần nữa có thể được hưởng thụ sinh mạng mới, hưởng thụ tuổi thanh xuân, đây quả thực là một đề nghị rất hay. Cho dù trên đời này cô đã không còn người thân và bạn bè, nhưng cô còn có thể gặp gỡ rất nhiều người tốt, sau đó còn có thể trở thành bạn bè, người thân của họ.
Chỉ là nếu như quên hết tất cả thì cô vẫn còn là Lâm Thanh Gia sao? Ba mẹ đã rời khỏi thế gian này, nếu như cô cũng quên bọn họ, nếu như ngay cả cô cũng không còn nhớ đến họ, vậy thì thức tỉnh còn có ý nghĩa gì?
Quên đi hay buông tha, đều là sự thỏa hiệp của kẻ yếu. Mà cô, không đồng ý thỏa hiệp.
Hai ngày nay, Lâm Hi Âm đã bắt đầu tẩy trắng cho Lâm Giai Khởi và bản thân. Mạng xã hội chính là như vậy, mưa gió bão bùng một hồi cũng sẽ qua. Phần đông mọi người đều mắng Lâm Hi Âm và Lâm Giai Khởi, nhưng cũng có một số người lại có ý kiến khác, ủng hộ Lâm Hi Âm. Những người ủng hộ này rất đáng để lợi dụng, Lâm Hi Âm rất giỏi việc lợi dụng những người này.
Chuyện trên mạng xã hội, cô đã dừng tay, mặc kệ cho Lâm Hi Âm tẩy trắng. Một mặt cô cũng không muốn nhằm vào Lâm Giai Khởi, mặt khác, chiêu trò như vậy cô cũng không muốn chơi hai lần. Nhà quân sự luôn phải lừa địch, thay đổi nhiều trò khác nhau không phải là càng thú vị hơn sao?
Chỉ là sau nửa đêm, cô làm cách nào cũng đều không ngủ nổi.
Đêm khuya yên tĩnh, trong căn biệt thự, một vài hình ảnh khó chịu cứ lướt qua trong đầu cô. Ký ức xa xưa không thể quên, chuyện cũ mà lại gần trong gang tấc. Không thể nào bình ổn được tâm trạng, cô định xuống lầu tìm chút gì để uống, hoặc là cái gì đó để ăn.
Đương nhiên trước khi xuống lầu, Lê Lạc thực sự chỉ muốn tìm một chút gì đó để ăn. Kết quả cô lại nhìn thấy trên quầy rượu có hai chùm chìa khóa xe. Biệt thự có hai chiếc xe, đều dừng ở bên ngoài. Quỷ thần xui khiến, cô cầm một chùm chìa khóa xe ra cửa.
Đột nhiên cô muốn ra ngoài hóng gió một chút để quên đi những hình ảnh vẫn luôn giày vò cô. Sau đó sáng mai, cô lại có thể vui vẻ trở lại, còn có thể mua đồ ăn sáng nóng hổi cho Tạ Uẩn Ninh và mọi người.
Lái xe đến khu náo nhiệt ở đảo Thị, nhìn thấy phía trước có cảnh sát giao thông đang kiểm tra nồng độ cồn, Lê Lạc tự giác điều chỉnh tốc độ xe chậm lại, hạ kính xe xuống, phối hợp với cảnh sát giao thông thổi một hơi. Tại sao con đường này lại kiểm tra nồng độ cồn, thì ra là phía trước chính là phố rượu của đảo Thị.
Sau đó, thực sự chỉ có thể trách cô xui xẻo, chọn đâu không chọn lại chọn đúng quán rượu của Chương Tử Nguyệt. Cô biết Chương Tử Nguyệt có một quán rượu ở đảo Thị, nhưng cô không biết quán rượu của Chương Tử Nguyệt có tên là Tam Thu Quế Tử.
“Trọng hồ điệp nghiễn thanh gia, hữu tam thu quế tử, thập lý hà hoa.”
Lúc cô đi vào Tam Thu Quế Tử, cô còn nghĩ quán rượu này và cô có một chút duyên phận, nếu đã tới đây thì cũng vào xem một chút. Không ngờ có duyên phận với cô không phải là quầy rượu, mà là Chương Tử Nguyệt.
Đương nhiên, từ đầu tới cuối Chương Tử Nguyệt cũng không hề lộ mặt, chỉ là cô vừa đi vào không bao lâu thì hai người đàn ông này liền đi tới gây chuyện, rõ ràng là cố ý tìm cô gây chuyện. Vì chưa quen cuộc sống ở đây, đương nhiên cô sẽ không gây chuyện, vốn định lập tức rời đi, lại bị người ta kéo lại, một bàn tay giơ lên hung hăng tát vào mặt cô.
Rất rõ ràng, hai người đàn ông lạ mặt tự dưng đi ra gây chuyện với cô, cộng thêm việc cô gặp phải chuyện này ở quầy rượu, cô lập tức hiểu được là ai tìm họ tới dạy dỗ cô. Chiều hôm nay cô tát Chương Tử Nguyệt một cái, đến đêm cô lại đi vào địa bàn của Chương Tử Nguyệt, Lê Lạc tự nhận mình xui xẻo. Người đánh cô là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, tên là Kê Tử. Dù vóc người Kê Tử không lớn nhưng sức lực không hề nhỏ, bàn tay tát vào mặt cô khiến đầu cô choáng váng, khóe miệng rỉ máu, nghiến răng nghiến lợi chịu đau. Cô sợ đau từ nhỏ, lại còn vừa bước vào địa bàn của người khác, chỉ có thể cầu xin tha thứ nói: "... Có thể để tôi đi không?"
Hoàn toàn không có dáng vẻ uy phong như lúc khiển trách Chương Tử Nguyệt hồi chiều. Cô sợ đau, chỉ có thể không có cốt khí như vậy. Cô yêu cầu bọn họ bỏ qua cho mình, là vì không còn cách nào khác, còn có một chút đáng thương.
Nhưng người phía sau không muốn bỏ qua cho cô. Nếu như không phải là người kia nhất thời lại muốn động tay động chân, cô cũng sẽ không đập chai rượu. Hai người đàn ông này giữ lấy tay chân của cô, Kê Tử còn đưa tay sờ cô, giữ gương mặt sưng đỏ của cô nói: "Da dẻ con bé này cũng không tồi đâu..."
Không biết có phải là cố ý hù dọa cô hay không, hay là do rượu khiến cho tên kia thật sự muốn làm thật, Kê Tử thở ra toàn mùi rượu khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Giống hệt như ký ức khiến cô khó chịu nhất, Lê Lạc một lần nữa cảm nhận sâu sắc nỗi tuyệt vọng khi kêu trời trời không đáp, gọi đất đất không thưa. Cô chợt nghĩ tới Tạ Uẩn Ninh, nghĩ đến lời khuyên của anh, lại nghĩ đến nếu như anh có thể lập tức tới đây thì thật tốt.
Thì ra là trong lúc vô thức cô đã lệ thuộc vào Tạ Uẩn Ninh đến vậy.
Khi Kê Tử động tay động chân định sờ ngực cô, cô gào to tên một người. Không phải là Tạ Uẩn Ninh, mà là Thương Vũ. Cô tin nếu như Chương Tử Nguyệt đang đứng nhìn từ trong bóng tối, Thương Vũ nhất định sẽ khiến cô ta kiêng kỵ. Đầu óc bắt đầu suy nghĩ thật nhanh, nếu như quầy rượu này là của Chương Tử Nguyệt thì nhất định sẽ có quan hệ với Thương Vũ, nói không chùng bọn họ cũng đã từng gặp Thương Vũ.
"Thương tổng..." cô lớn tiếng quát lên, tỏ ra như Thương Vũ đang ở phía trước: “Chú Thương, tôi đang ở đây!"
Quả nhiên, hai người đàn ông này đều sửng sốt một lát, Kê Tử quay đầu lại. cô lập tức thừa dịp bọn họ chưa chuẩn bị, đá về phía bộ hạ của họ, sau đó thuận tay cầm vỏ chai rượu rỗng ở bên cạnh đập vào đầu một người trong hai người họ...
Cô đập *BichDiepDuong – DdLe#Quy#Don* trúng tên to khỏe.
Sau khi trốn ra khỏi quầy rượu, cô lập tức tới tìm người cảnh sát giao thông đang kiểm tra nồng độ cồn, cảnh sát giao thông tốt bụng sắp xếp cho cô tới đồn công an ở gần đó... Tất cả mọi chuyện trải qua chính là như vậy, trừ đi những chuyện cô đoán được trong lòng, cô trần thuật toàn bộ với người cảnh sát trực đêm. Chỉ là tối nay cô thật sự quá xui xẻo, người cảnh sát trực đêm ở đồn công an vị này rõ là thiên vị cho bọn Kê Tử. Một nữ sinh gặp chuyện không may ở quầy rượu tự nhiên lại bị nói thành đánh lộn với người khác.
Đương nhiên một người trong bọn họ quả thực là bị cô đập trúng, phải đi bệnh viện băng bó.
Thái độ của người cảnh sát trực đêm rất rõ ràng, anh ta thiên vị người địa phương. Không chừng hai bên đã chào hỏi, hoặc là căn bản đã cấu kết với nhau. Nhận thấy khác thường, cô liền không thèm giải thích thêm gì nữa. Chuyện gì cần nói cô đều đã nói rõ ràng, nếu như bọn họ không nghe ra rõ ràng thì không phải là khả năng biểu đạt của cô có vấn đề, mà là bọn họ không muốn tin.
Như vậy, cô cần gì phải lãng phí nước bọt mà giải thích.
Má trái mơ hồ cảm thấy đau đau, Lê Lạc cúi đầu, cho đến khi bên ngoài phòng trực ở cửa đồn công an vang lên tiếng xe ô tô tiến vào. Đối với một người quen thuộc, có phải là có thể nhớ được cả những điều vụn vặt trong cuộc sống hay không. Ví dụ như tiếng đậu xe của Tạ Uẩn Ninh, cô cũng có thể nhận ra.
Lê Lạc quay đầu đi, Tạ Uẩn Ninh đã đi từ trong xe xuống.
Màn đêm bao phủ bên ngoài, Tạ Uẩn Ninh khoác áo khoác màu đen, nện bước chân dài đi vào. Ba bước cũng thành hai bước, anh đẩy cửa kính phòng trực ra. Tầm mắt nhìn chằm chằm vào cô, tròng mắt thu lại, bên trong đều ngọn lửa. Lê Lạc quay đầu đi, thoáng thu hồi ánh mắt, vô cùng chột dạ.
Cô không dám nhìn anh.
Tạ Uẩn Ninh cũng thu ánh mắt lại. Anh còn có thể nói gì đây. Bạn gái anh đi khắp nơi làm loạn, chẳng lẽ sau này anh thật sự phải coi chừng cô từng giây từng phút hay sao! Rõ ràng tối hôm qua còn chúc anh ngủ ngon, anh còn giúp cô đóng cửa phòng. Một vạn lần anh cũng không tin nổi, chớp mắt một cái cô lại phải vào đồn cảnh sát. Chỉ có một lát mà cô đã tới quán bar đánh nhau, còn cần anh tới bảo lãnh!
Nhận xong cuộc điện thoại, cả người anh khôi phục sự tỉnh táo, còn xuống lầu hai nhìn một chút, thấy cô không có ở trong phòng. Giường đệm trống không, bạn gái cũng đã không cánh mà bay.
Từ lúc nhận được điện thoại của cảnh sát đến bây giờ, anh thà tin rằng Lê Lạc bị người ta bắt cóc. Lo lắng suốt cả đoạn đường chạy tới, Tạ Uẩn Ninh thừa nhận mình rất tức giận, mặc dù cảnh sát nói: Cô ấy không sao, chỉ có đối phương bị cô ấy đập bình rượu vào thôi.
Thật may, cô không sao.
Chỉ là, thật sự không sao ư?
Lồng ngực bị cảm xúc không lời ôm trọn, Tạ Uẩn Ninh từng bước đi về phía Lê Lạc, nhìn thấy người trước mặt cúi đầu xuống, anh dùng giọng điệu ra lệnh nói với cô: "Ngẩng đầu lên."
Lê Lạc hướng mặt về bên phải, ngẩng đầu lên.
"Bên trái." Tạ Uẩn Ninh nói, trong vô thức, giọng anh hơi run.
Lê Lạc không muốn để Tạ Uẩn Ninh nhìn bên má trái bị người ta đánh, tiếp tục khó chịu cúi đầu. Tạ Uẩn Ninh không còn nghi ngờ gì nữa, dừng một hồi lâu, anh nói với Lê Lạc: "Em mau ngồi xuống cho tôi."
Cảnh sát trực đêm: "..."
Người đàn ông vừa tới có khí thế quá mạnh mẽ, cảnh sát trực đêm cũng thấy hơi lo. Anh quen hai người đàn ông bị đập bình rượu vào này. Bọn họ đều là bảo vệ ở Tam Thu Quế Tử, còn là người địa phương, anh và bọn họ từng uống rượu vài lần, cũng đã cầm quà cáp của bọn họ. Cho nên hôm nay mới thiên vị bọn họ. Cô gái này vừa một người ngoại tỉnh, không quan tâm mọi chuyện xảy ra như thế nào, A Lượng bị cô gái này đánh vỡ đầu chảy máu, bồi thường chút tiền thuốc thang là được. Nhưng vì cô gái này là người ngoại tỉnh, cần người làm thủ tục bảo lãnh và làm công tác thương lượng bồi thường. Nhưng nhìn người bạn trai của cô gái này, vừa cao to vừa đẹp trai, chỉ là có vẻ hơi khó đối phó...
Chính xác là rất khó đối phó.
Tạ Uẩn Ninh nhìn người cảnh sát viết bản tường trình rồi bảo anh ký tên. Tạ Uẩn Ninh cầm bút, căn bản không thèm nghe cảnh sát trần thuật, chỉ nhìn Lê Lạc đang đứng cách đó không xa, trầm giọng hỏi: "Lê Lạc, em chắc chắn là ẩu đả gây chuyện sao?"
Người cảnh sát cà lơ phất phơ nói: "Tiên sinh, cái này đều là do tôi thẩm vấn cả hai bên rồi viết ra, chẳng lẽ có thể là giả?"
Tạ Uẩn Ninh không thèm để ý. Không sai, anh không tin nội dung viết trên này, cho nên anh muốn tự mình hỏi Lê Lạc. Anh nhìn Lê Lạc, muốn cô trả lời anh.
Ánh mắt Tạ Uẩn Ninh sáng quắc, Lê Lạc thoáng cúi đầu. Trong lúc nhất thời, tâm trạng cô cực kỳ phức tạp. Bởi vì cô đột nhiên nghĩ đến, nếu như cô phủ nhận cô gây chuyện, chuyện này sẽ to chuyện. Chỉ cần cô không nhận mình chủ động ẩu đả, Tạ Uẩn Ninh chắc chắn sẽ tra rõ, không chừng còn tra được chuyện của Chương Tử Nguyệt. Mặc dù bị tát một cái tát quả thực là ông trời cố ý giúp cô. Nếu như hôm nay chuyện này làm to ra, bố Tạ mẹ Tạ biết chuyện, Thương Vũ chắc chắn sẽ mất đi sự ủng hộ của nhà họ Tạ, cô cũng dễ dàng lấy lại tất cả của Lâm gia.
Nói đi, Lê Lạc, mau nói cho Tạ Uẩn Ninh đi. Hôm nay cô bị đánh là bởi vì chiều hôm qua cô tát Chương Tử Nguyệt. Mau nói cho Tạ Uẩn Ninh tất cả mọi chuyện. Chỉ cần cô nói ra chuyện của Chương Tử Nguyệt hồi chiều, Tạ Uẩn Ninh sẽ tra được Tam Thu Quế Tử. Chỉ cần cô không nhận ẩu đả, chuyện sẽ kéo dài tới trời sáng. Đến lúc đó bố Tạ mẹ Tạ cũng sẽ phát hiện chuyện tối nay, chuyện của Chương Tử Nguyệt sẽ bị lộ.
Nói đi, Lê Lạc. Một cơ hội tốt đến vậy, cô không thể buông bỏ.
Lê Lạc há miệng, lời đến khóe miệng, bên tai lại nghĩ tới lời nhờ vả chân thành của Tạ Tịnh Di: "Lê Lạc, cô sẽ giúp tôi giữ bí mật, đúng không..."
Mà cô đã đồng ý với Tạ Tịnh Di. Cho nên chuyện này không thể làm to.
Cuối cùng, Lê Lạc lần nữa cúi đầu, không nói tiếng nào chấp nhận chuyện đánh lộn. Không cam lòng, nhưng nghĩ một chút thì cô cũng không thua thiệt. Mặc dù cô bị đánh một cái, nhưng cô cũng đã đánh Chương Tử Nguyệt. Cú đá vào bộ hạ và cú đập chai rượu kia cô xuống tay cũng không nhẹ.
Sau đó, Tạ Uẩn Ninh chất vấn lần nữa: "Lê Lạc, em xác nhận là em chủ động gây chuyện đánh lộn?"
Lê Lạc ngẩng đầu lên, trả lời Tạ Uẩn Ninh: "... Là gây chuyện ẩu đả."
Bọn Kê Tử sợ ngây người. Bởi vì gây chuyện ẩu đả là họ ăn vạ nói bừa, không ngờ cô gái này lại thừa nhận. Vừa rồi anh nhận được điện thoại của Chương tiểu thư, cố ý nói anh không được làm to chuyện. Cúp điện thoại di động, Kê Tử đi tới, nói: "... Nếu đối phương đã nói xin lỗi, chuyện này chúng tôi cũng không truy cứu, bồi thường chút tiền thuốc thang là tốt rồi."
A, Lê Lạc mím môi.
Đương nhiên, Tạ Uẩn Ninh cũng không thèm để ý đến Kê Tử, cũng không để ý đến người cảnh sát trực đêm hôm nay. Trước khi ký tên, anh lại nhìn về phía Lê Lạc lần nữa, giống như một lần nữa hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.
Tối nay Tạ Uẩn Ninh đã hỏi cô ba lần, bởi vì anh không tin cô sẽ chủ động gây chuyện. Lê Lạc hơi ngẩng đầu, thẳng thắn nói với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, em thật sự đập bình rượu, tiền thuốc thang em sẽ đền."
Tạ Uẩn Ninh không nói một lời, đen mặt ký tên, bỏ lại bút. Dẫn bạn gái đi.
Xe dừng ở cách cửa không xa, Tạ Uẩn Ninh mở cửa xe ra, nghiêm nghị mặt nói với người bên cạnh: "Lên xe."
Lê Lạc khom lưng đi lên xe, Tạ Uẩn Ninh đứng ở bên ngoài nhìn cô, dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu. Ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát, Lê Lạc hít mũi một cái, không hiểu sao lại cảm thấy chua xót.
"Mặc kệ là ai gây chuyện, mặt em là do ai đánh?" Tạ Uẩn Ninh mở miệng hỏi, ánh mắt rơi vào nửa bên mặt sưng đỏ của Lê Lạc, đoán một lần đã trúng: “Chính là người vừa rồi, đúng không?"
Lê Lạc cắn môi, không phủ nhận.
"Em chờ chút." Tạ Uẩn Ninh nói, sau đó đóng cửa xe lại, một lần nữa đi về phía cửa phòng trực ban.
Kê Tử đong đưa đi thẳng ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn không hiểu sao lại quay lại, lại còn đi về phía mình. Chưa kịp phản ứng, một quả đấm đã rơi trên mặt. Rất mạnh, rất tàn nhẫn.
Kê Tử bị đánh ngã trên mặt đất, nhổ ra một ngụm nước, đều là máu.
"Tiền thuốc thang của mày và anh em tốt của mày tao sẽ trả đủ." Tạ Uẩn Ninh nói, vừa kiêu căng lại lạnh lùng.