Tin tức kia trong nhóm bạn bè, là do Lê Lạc không ngủ được, nên đã phát ra vào rạng sáng của đêm ngày hôm qua. Cô thấy mình phải cần phát đi chút tin tức gì đó, công khai chuyện cô đã chia tay với Tạ Uẩn Ninh là chuyện thực. Công khai rồi, thì mới có thể phủi sạch quan hệ được.
Kiểu như, từ đây trở thành quá khứ rồi.
Lê Lạc cứ ngồi dựa vào đầu giường, cả người giống như là mất hồn. Cô suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy nêu cái gì ra cũng đều không thích hợp. Lê Lạc dứt khoát trực tiếp nói rõ sự tình. Vì có vẻ thoải mái,die,n;da.nlze.qu;ydo/nn phía sau cô còn bỏ thêm một chuỗi giọng điệu trợ từ.
Rồi sau đó cô để điện thoại di động xuống, đi nằm ngủ, trong đầu đầy sự buồn bực.
Ngày hôm sau, Lê Lạc gặp gỡ với trợ lý và luật sư của Benson. Cô ngồi ăn điểm tâm ở một chỗ sáng sủa sạch sẽ trong quán cà phê. Đến giữa chừng, cô mở ra điện thoại di động. Chuyện đại sự chia tay với bạn trai như vậy, đương nhiên trong nhóm bạn bè mọi người sẽ quan tâm và bát quái nhân rất nhiều.
Cũng như vậy, các biểu tượng icon trái tim nhỏ cũng rất nhiều. Từng lúc lại nảy sinh thêm cái mới, lại thêm một cái. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Là do Tạ Uẩn Ninh lưu lại.
"Lạch cạch" một tiếng, miếng bánh sandwich liền bị rơi xuống bộ dao nĩa trên bàn ăn. Lê Lạc lúng túng nhìn ba người ngồi đối diện cười cười, nói một câu: "sorry."
Nhà họ Lâm, cái tin Lê Lạc chia tay phát ra trong nhóm bạn bè, vậy mà cũng có người lần mò đến. Trong phòng ngủ, Lâm Giai Khởi đã học thuộc vài cái từ đơn tiếng Anh, cô ngồi không yên, vẫn nghịch điện thoại di động, không nghĩ tới lại lần tìm đến nhóm bạn bè của Lê Lạc.
Trước tiên, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lâm Gia Khởi đến phòng ngủ chính tìm mẹ của mình. Gần đây, ở trong nhà khói lửa chiến tranh liên miên, Lâm Giai Khởi lại nhà không vừa ý ở, vừa khéo bạn trai Trần Huy có nhiều bạn, mỗi ngày đều mang theo cô ra khỏi cửa để tiêu khiển thời gian. Cho nên Lâm Giai Khởi không đến mức cảm thấy hàng ngày đều rất phiền muộn. Hôm nay sở dĩ cô ta ở lại nhà học thuộc từ đơn tiếng Anh như vậy, chủ yếu là đã cuối năm rồi, sắp đến các kỳ thi của cô ta ở nước ngoài.
Nếu trong nhà Lâm Giai Khởi có thể giống như nhà của một người bạn cùng học khác, trực tiếp quyên một khoản tiền, thì cô ta cũng không cần phải khổ cực như vậy. Chuyện này khi đang vui đùa, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Lâm Giai Khởi đã nói ra với mọi người trong nhà, mẹ cô ta lập tức lạnh mặt chất vấn cô: " Lâm Giai Khởi, con thực sự cho là nhà chúng ta có rất nhiều tiền hay sao?"
Nói thì cũng chỉ nói như vậy mà thôi, làm gì mà phải đối với cô như vậy.
Lâm Giai Khởi đột nhiên có thể hiểu được vì sao ba ba của mình lại đi tìm những người phụ nữ khác ở bên ngoài. Đêm sinh nhật của mẹ hôm đó, xuất hiện tình huống như vậy, Lâm Giai Khởi đã rất tức giận và xấu hổ, nhưng khi cô ta nói với bạn bè của mình về điều đó, phản ứng mà Lâm Giai Khởi nhận được chính là nụ mỉm cười mỗi người.
Nhà ai mà không có loại chuyện như thế này? Một trong những người bạn đã lái xe cho một hãng xe hơi nổi tiếng cho biết: “Mỗi khi bố tôi tìm được một chiếc, ông ấy lại cho ra một chiếc Porsche. Mẹ tôi có thể làm sao đây, chịu đựng chứ sao. Bất quá ba ba của tôi nói, người ông ấy yêu nhất chính là mẹ tôi. Còn những tiểu tam tiểu tứ đó, chẳng qua cũng chỉ là mặt hàng để chơi đùa."
Lời trong lời, còn có một chút ý khoe khoe khoang khoang.
Hóa ra, trên thế giới này, chỉ có không có tiền mới là chân chính hỏng bét; chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể trở thành sự huyền diệu của tư bản. Đại khái hiểu đạo lý này, Lâm Giai Khởi cũng không thể nào tiếp nhận nổi.
Sau ngày sinh nhật của mẹ, ba ba của cô tỏ vẻ tràn đầy thật có lỗi đối với mẹ của cô. Ba ba cô đã dùng các loại phương thức để đền bù lại cho mẹ. Dùng lời nói kia của người bạn của Lâm Giai Khởi mà nói, thiên hạ tất cả đều là một loại quạ đen mà thôi. Cũng chính là, ai so với ai cũng chỉ càng thêm đen mà thôi.
Như vậy, Thương Ngôn cũng là loại quạ đen xấu xí sao?
Sau khi Lâm Giai Khởi và Thương Ngôn chia tay với nhau, cô ta ít nhiều cũng có thể ý thức được rằng, bản thân mình đã bỏ lỡ một con quạ trắng rất tốt. Thương Ngôn là người rất tốt, phải sau khi chia tay với anh, cô ta mới có thể hiểu được. Nếu không phải là Lê Lạc ở giữa làm khó dễ, cô ta và Thương Ngôn khẳng định là sẽ hoàn hảo.
. . . Cho nên, trên đời này thực sự có báo ứng! Người phụ nữ hư hỏng là người sẽ không thể nhận được hạnh phúc. Có người đã bị quăng nhanh như vậy, thật đúng là đã làm cho Lâm Giai Khởi cô thấy hết giận. Chỉ là nhớ đi nhớ lại, Lâm Giai Khởi lại có chút bận tâm.
Sợ Lê Lạc csẽ ùng với Thương Ngôn.
Dù sao Lê Lạc đã không biết xấu hổ như vậy, hoàn toàn có thể làm ra cái chuyện quyến rũ cậu xong, sau đó lại đi quyến rũ cháu ngoại trai. Sự thật sở dĩ Lê Lạc quyến rũ cậu nhỏ của Thương Ngôn, cũng là bởi vì lúc đó Lê Lạc không có biện pháp tự tự bản thân mình cướp đi Thương Ngôn.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Lâm Giai Khởi lại có thêm một chút hối hận. Cô ta giận chính mình đã hành động theo cảm tình.
So sánh với Lâm Giai Khởi đang có một đống tâm tư của con gái, ngày hôm qua, sau khi Lâm Hi Âm gặp mặt với Lê Lạc xong, bà ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo đến bức người, khiến cho bà ba không sao thở không nổi. Luồng khí này từ chân cuốn tới, thổi quét hướng lên trên, làm cho Để cho Lâm Hi Âm cả đêm không thể say giấc, tâm tư hoảng hốt.
Buổi chiều, Phương Tử Văn muốn dẫn Lê Lạc đi khảo sát nhà xưởng của Lâm thị, bảo với Lâm Hi Âm không cần phải đi theo. Ngày hôm qua sau khi kết thúc bữa ăn, người chồng vô dụng của Lâm Hi Âm còn quở trách bà ta là không biết xử lý công việc. Thật sự là thật là tức cười mà! Lâm Hi Âm hất hất cằm lên, một lần nữa tự động viên cho mình một nguồn động lực. Ngồi đúng cách thức tiêu chuẩn ở trước gương trang điểm, Lâm Hi Âm bắt đầu kẻ vẽ lông mày của mình, sau đó là phủ phấn thơm lên gương mặt.
Đồ trang điểm chính là người bạn tốt nhất của phụ nữ. Cho dù mấy ngày nay sắc mặt Lâm Hi Âm không tốt, nhưng qua trang điểm lại vẫn có thể vẽ ra được một dung nhan với gương mặt thanh tú và xinh đẹp như trước.
Thời điểm Lâm Hi Âm thay quần áo, cô con gái Giai Khởi tiến vào, hỏi bà ta: "Mẹ, mẹ sắp sửa đi ra ngoài để dạo phố hay sao ạ? Mẹ đưa cả con đi cùng nhé, được không. . ."
Lúc này, từ trong lồng ngực của Lâm Hi Âm tự dưng bừng lên một ngọn lửa tức giận. Lâm Hi Âm nói với con gái của mình: "Từ đơn đã chịu học cho tốt chưa vậy? Đối với cuộc thi ở nước ngoài đã không thành vấn đề nữa rồi hả ? Lâm Giai Khởi, nếu như con không qua được kỳ thi này, đến lúc đó thì con đừng có trách mẹ, cũng chỉ có thể tuyển chọn cho con học ở một trường học nơi thôn quê mà thôi."
Lâm Giai Khởi: ". . ." Trong lòng cô ta đang cong miệng lên, mẹ bây giờ là đến thời kỳ mãn kinh hay sao vậy?
"Mẹ, mẹ có biết không? Lê Lạc và cậu nhỏ của Thương Ngôn đã chia tay nhau rồi." Lâm Giai Khởi nhấp môi một cái, mỉm cười, nói phỏng đoán, "Nhất định là cô ta bị quăng rồi..."