Editor: Mẹ Bầu
Cách đó không xa, Thương Vũ ngồi ở phía đối diện với mẹ vợ của mình. Ông không nhìn thấy người ở trong video, nhưng cũng có thể nghe được giọng nói. Ông hơi dựa thân mình vào đằng sau, hơi hơi đè ép cảm xúc. Hôm nay mừng năm mới vậy mà cậu em trai vợ của ông lại không ở nhà để ăn cơm tất niên. Cho dù là không có cuộc điện thoại video này, Thương Vũ cũng có thể đoán biết được Tạ Uẩn Ninh đi đâu, đang ở cùng với ai. Hôm nay, ngồi ăn trong bữa cơm tất niên của nhà họ Tạ, đồng dạng làm cho người ta cảm thấy người ta khó chịu. Cho dù hiện tại cũng khó có thể thoải mái, giống như là ăn mà không sao tiêu hóa được vậy. Vợ của ông, Tạ Tĩnh Di mặc áo cao cổ màu đỏ đi tới, bưng tới một đĩa hoa quả tươi đã được rửa sạch, @MeBau*diendan@leequyddonn@ bổ thành miếng, lên tiếng gọi con trai Thương Ngôn đi lại: "Thương Ngôn, đến đây ăn quả ướp lạnh này."
Thương Ngôn quay đầu lại, lập tức đi tới: "Vâng ạ."
Giữa hai vợ chồng, một khi xấu hổ, đứa con liền trở thành liều thuốc để làm hòa dịu tốt nhất.
Ở đối diện, mẹ Tạ chỉ nói vài câu rồi đưa điện thoại di động lại cho chồng của mình. Tạ Phồn Hoa lại mở hai gọng kính ra, sau đó cầm lên, đeo kính lên mắt nhìn vào màn hình điện thoại di động.
Lập tức, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn xuất hiện tại video clip trong màn hình là gương mặt nhìn hơi nghiêng của ba Tạ, nghiêm túc, mím môi, ánh mắt bất đắc dĩ lại sáng quắc.
Điện thoại di động là của Tạ Uẩn Ninh, anh liền đưa cho Lê Lạc. Lê Lạc ngồi kề bên Tạ Uẩn Ninh ở trên ghế so pha, chào hỏi với ba ba khiếu thú: "Ba ba khiếu thú, chúc mừng năm mới, chúc ngài thân thể mạnh khỏe, vạn sự như ý."
Lê Lạc nở nụ cười tươi rất dễ làm thân! Cho dù ở phía bên kia ba Tạ mẹ Tạ thần sắc không hề thay đối, cô vẫn cứ cong môi cười như trước, nói ra đủ các loại lời hay ý đẹp, phối hợp dùng các động tác tay nhiệt tình chào hỏi.
"Không cần phải lắc lư nhiều như thế, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ta nhìn hoa mắt lắm." Tạ Phồn Hoa nhíu mày lại, ông cụ đưa một bàn tay ra cầm lấy điện thoại di động, thở dài một tiếng, còn tay kia thì nâng lên tay kia, sau đó vẫy vẫy với Lê Lạc mấy cái, cũng dùng động tác tay để đáp lại.
"Ta cũng chúc mừng cháu năm mới, nhớ trở về nước sớm một chút." Tạ Phồn Hoa nói xong, cúi xuống, hỏi Lê Lạc, "Seattle đón năm mới có gì vui hay không?"
Việc này... Lê Lạc suy nghĩ đáp án.
"Chúng con vẫn còn chưa đón mừng năm mới." Tạ Uẩn Ninh cầm lại điện thoại di động, trả lời thay bạn gái, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn nhưng cũng không để cho Lê Lạc rời đi. Tay phải của anh đặt ở trên bả vai Lê Lạc, hai người cùng nhau xuất hiện ở trong khung hình của màn hình điện thoại di động. Tạ Uẩn Ninh nói với cha mẹ của mình: "Đợi lát nữa chúng con phải đi ra ngoài để mua nguyên liệu về nấu ăn, chuẩn bị làm bữa cơm tất niên đêm nay."
Cho nên cả hai người, cả ngày đều trải qua bên nhau hay sao? Tạ Phồn Hoa lên tiếng: "... Thế hả." Ông cụ đeo kính cẩn thận nhìn trong màn hình điện thoại di động, thấy đang bày ra hai gương mặt của con trai mình cùng với Lê Lạc. Nếu như không so đo về tuổi tác, xem ra vẫn là xứng đôi. Thậm chí, nhìn vẫn cứ như là nam lớn tuổi nữ nhỏ tuổi, chứ không phải là nữ lớn tuổi nam nhỏ tuổi!
Ngẫm lại, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Tạ Phồn Hoa đối với con dâu tương lai, đã không có gì yêu cầu nữa rồi. Dù sao ông cụ cũng không thể nào yêu cầu bất cứ điều gì.
Lê Lạc đang đối thoại cùng với ông ngoại qua điện thoại video, Thương Ngôn đi đến phía sau ông ngoại, không nhịn được cũng tham gia một phen: "Hi, Lê Lạc." (Xin chào, Lê Lạc - nguyên văn tiếng Anh)
"Hi, Thương Ngôn!" (Xin chào, Thương Ngôn - nguyên văn tiếng Anh) Tầm mắt của Lê Lạc chuyển dời sang phía Thương Ngôn. Tạ Phồn Hoa hếch mắt lên, trực tiếp đưa điện thoại di động đưa cho Thương Ngôn. Đang lúc Thương Ngôn có thể chân chính ngồi xuống để nói chuyện, tán gẫu vui vẻ vài câu với Lê Lạc, thì Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói: "Cứ như vậy nhé, bây giờ cậu phải ra ngoài để đi mua đồ rồi, lát nữa về nhà sẽ tiếp tục nói chuyện nhé!"
Thương Ngôn: "..."
Duy nhất có thể bù lại trong lòng cho việc Thương Ngôn bị ghét bỏ, chính là nụ cười tươi động lòng người của Lê Lạc kia. Cô vui vẻ vẫy vẫy tay chào đối với anh. Sau khi rời khỏi cuộc điện thoại video, trong di động lại tiến đến một cái bao lì xì màu đỏ nữa, là của Lê Lạc gửi tới cho Thương Ngôn. Thương Ngôn gật gật đầu. Mợ nhỏ so với cậu nhỏ, đúng là vẫn phóng khoáng hơn nhiều!
Mối tình đầu của cha mình, cũng là nữ thần trong lòng của mình, người mà chính bản thân mình đã từng ngưỡng mộ kia, về sau này sẽ trở thành mợ nhỏ, lại còn gửi cho anh một cái bao lì xì đỏ to như vậy, Thương Ngôn nhìn số lượng trong bao lì xì đỏ kia, nội tâm trăm mối ngổn ngang cảm xúc, đỏ mặt nửa ngày.
Tạ Phồn Hoa liếc mắt nhìn thằng cháu ngoại của mình, gương mặt đỏ rực lên, không chuyện nói nhảm nữa: "Thương Ngôn, cháu rất nóng phải không"
"Cũng tương đối." Thương Ngôn đứng lên. Tâm tình phức tạp của đứa cháu ngoại ra sao, là ông ngoại, làm sao Tạ Phồn Hoa có thể không hiểu rõ được chứ. Bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa đang nở rộ, Thương Ngôn đi ra phòng khách, nhìn cha của mình đang đứng một mình ở bên ngoài, đang hút một điếu thuốc lá...
Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh cùng nhau đi ra khỏi cửa để mua đồ. Ở bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người. Hôm nay nhiệt độ không khí ở Seattle thật hợp lòng người đến như vậy. Lê Lạc cởi bỏ chiếc áo khoác, chỉ mặc chiếc áo lông, váy dài đi ủng ngắn, cùng với Tạ Uẩn Ninh cùng ra khỏi cửa; phối hợp với một chiếc khăn Burberry cổ điển, khoác hờ hững ở trên hai đầu vai.
Đầu đường, rất là náo nhiệt.
Mấy năm nay, người Hoa định cư ở Seattle càng ngày càng nhiều. Không khí tết âm lịch không thua gì ở trong nước.
Chuẩn bị một chút cho bữa cơm tất niên, cần phải mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng hàng tết. Hải sản ở Seattle là ngon nhất. Sau khi Lê Lạc cùng Tạ Uẩn Ninh ghi sẵn ra danh sách, liền đi đến chợ hải sản để lựa một con tôm hùm thật lớn. Tiếp đó, hai người liền đi ô-tô đến một siêu thị lớn nhất của người Hoa. Ở trong siêu thị, các loại mặt hàng tết gì đó, cần cái gì đều có đủ các thứ . Bầu không khí của ngày hội lại càng thêm mãnh liệt.
Mua đầy đủ, xếp cả vào hai cái túi lớn, hai người cùng nhau xách lên xe, rồi sau đó song song trở lại nhà.
Sau khi trở lại cặn biệt thự trong khu vịnh, chuyện thứ nhất phải làm, đó là viết tay câu đối xuân. Viết tay câu đối xuân, là do Tạ Uẩn Ninh tự bản thân nói ra. Thời điểm hạ bút, Tạ Uẩn Ninh có chút hối hận. Chữ viết bằng bút lông của anh thực sự hoàn toàn kém xa so với chữ viết được viết bằng bút máy. Thứ hai là đã một là lâu lắm rồi anh không có viết, tiếp theo là tâm tình còn đang trôi nổi không thể nào viết tốt được.
Bất quá, Lê Lạc nhìn xem vẫn cứ thấy ngàn tốt vạn tốt. Lúc trước khi đi ngang qua trước cửa biệt thự của phu nhân Feris cùng với phu nhân Vương, người đã đưa sủi cảo cho cô cùng Tạ Uẩn Ninh, cô đã đồng ý cho các bà các mỗi người một bức câu đối xuân viết tay... thời điểm Lê Lạc sảng khoái đáp ứng, Tạ Uẩn Ninh liền quay đầu lại.
Rốt cục Tạ Uẩn Ninh cũng đã viết xong mấy bức câu đối. Lê Lạc giống như hiến vật quý liền cầm lấy mang đi tặng hàng xóm rồi. Tạ Uẩn Ninh muốn ngăn lại không thể ngăn được, chỉ có thể tự nói với mình, viết cũng không đến nỗi đặc biệt hỏng bét.
Anh không nghĩ ngăn lại bạn gái của mình, bởi vì thời điểm Lê Lạc đưa tặng câu đối xuân, thần thái của cô vô cùng sáng láng, nói cho đối phương biết: "Đúng vậy, là bạn trai của tôi đã viết, anh ấy là một giáo sư."
"Khó trách được, anh nhất định là giáo sư Trung văn rồi!"
"Không, anh ấy nghiên cứu sinh hóa tế bào học."
"Giỏi quá, bộ dạng nhìn cũng thấy thực là anh tuấn."
"Vâng..."
Lê Lạc cùng với các bạn hàng xóm một hỏi một đáp. Tạ Uẩn Ninh vẫn đứng ở cách bạn gái không xa. Dáng người cao ngất lại trác tuyệt, đến thời điểm cần thiết liền gật đầu chào hỏi, làm đạo cụ biểu diễn thật tốt để cho Lê Lạc khoe khoang.
"Hai năm trước phu nhân Feris còn tính toán giới thiệu cho em một người Mỹ, nhưng em không muốn." Khi trở về Lê Lạc nói với Tạ Uẩn Ninh, "Cho nên em mới muốn cho cô ấy được ngắm nhìn thày xem sao, cho cô ta mở mang kiến thức về sức quyến rũ của đàn ông Trung Quốc ."
"À..." Hóa ra là cái dạng này! Trong lòng Tạ Uẩn Ninh giống như sóng nước chẳng xao, giờ lại chợt nổi lên gợn sóng lăn tăn. Tạ Uẩn Ninh gật đầu, thực sự có chút hưởng thụ.
Hai người làm bữa cơm tất niên đầu tiên. Trong lúc hai người đang cộng đồng hoàn thành, thì ở bên ngoài có người gõ cửa. Tạ Uẩn Ninh rời đi một chút. Lê Lạc cho rằng giữa người Hoa ở khu biệt thự này, thì sẽ tới chúc mừng năm mới lẫn nhau. Mãi chog đến tối, khi bữa cơm kết thúc, hai người cùng nhau nằm ở trên ghế sofa, Tạ Uẩn Ninh liền lấy ra một phần quà tặng, đưa cho Lê Lạc.
"Quà tặng mừng năm mới." Tạ Uẩn Ninh nói với cô.
Lê Lạc tiếp nhận quà tặng, kinh ngạc, vui mừng đến mức không biết nói cái gì. Cô ngước đôi con ngươi lên, nói xin lỗi đối với Tạ Uẩn Ninh: "Giáo sư, em quên mất không chuẩn bị quà tặng mừng năm mới cho thày mất rồi!" Toàn bộ ngày hôm nay cô ở cùng nhau với Tạ Uẩn Ninh, căn bản không có thời gian để đi mua quà tặng. Đương nhiên nếu quả thực cô có tâm, cũng có thể đặt mua hàngở trên mạng, giống như là Tạ Uẩn Ninh vậy.
Cô thật sự đã quên...
"Em không cần phải chuẩn bị gì hết." Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc, ánh mắt của cô hết thảy đều trong veo như nước, thực dịu dàng ấm áp. Anh dừng lại một chút, nói ra một câu tâm tình, "... Tôi có em là đủ rồi."
Hả! Lê Lạc lập tức chui sâu hơn vào trong lòng Tạ Uẩn Ninh, giao bản thân mình cho Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh thuận thế ôm lấy.
"Ngày mai, chúng ta liền về nước, được không được?" Lê Lạc nằm ở trong lòng Tạ Uẩn Ninh, mở miệng nói.
Nhanh như vậy sao? Tạ Uẩn Ninh đối diện với Lê Lạc, Lê Lạc thu hồi sự buồn rầu vào trong đáy lòng, cười hì hì nói: "Ngưỡng cửa nhà họ Tạ của giáo sư cao như vậy, nếu như em không về sớm với thày một chút, cái bà dì già như em đây, lại càng gả không thể gả vào nhà của thày được rồi !"
Tạ Uẩn Ninh cúi đầu cười, đối mặt với Lê Lạc hiếm khi có được sự nghiêm cẩn như thế. Tạ Uẩn Ninh ôm siết lấy người ở trong lòng mình vào gần thêm một ít, mở miệng nói: "Già? Em có chỗ nào già vậy?"