*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Thương Ngôn và Tiểu Thụ một nhóm trở lại thành phố Lan, mới biết được mẹ của Giai Khởi đã sinh bệnh rồi. Giai Khởi cầu xin anh hỗ trợ, hẹn trước một bác sĩ nổi danh ở thành phố Lan. Chuyện này rất gấp rút, Thương Ngôn giúp.
Trong điện thoại di động, Giai Khởi gửi tới các loại báo cáo kiểm tra xét nghiệm của mẹ mình. Thương Ngôn học tập nghiên cứu nhiều năm về tế bào sinh hóa, đương nhiên đọc báo cáo là có thể hiểu được trường hợp chỉ số tế bào tăng và giảm được hiển thị trong báo cáo có nghĩa là gì! Tình hình của Lâm Hi Âm đã không có gì lạc quan được rồi.
À, quên mất. Dì Lâm đã không còn mang họ Lâm nữa, trong bệnh án viết là Tưởng nữ sĩ.
Thế sự vô thường, mấy tháng trước ở trong nhóm bạn bè WeChat của Giai Khởi, anh còn nhìn thấy cô đăng lên ảnh chụp, cô và mẹ của mình. Tấm ảnh chụp hai mẹ con cô đang thưởng thức bữa đại tiệc kiểu Pháp, giờ lại nhìn báo cáo bệnh lý trong điện thoại di động, tâm tình anh trở nên phức tạp khó có thể hình dung.
Trước khi trở lại thành phố Lan, anh và bà ngoại của Tiểu Thụ đã nói chuyện phiếm. Bà ngoại của Tiểu Thụ nói, Tiểu Thụ từ nhỏ xuất thân khổ, nhưng mà bản thân Tiểu Thụ quyết không chịu thua kém, dần dần rồi cũng hết khổ rồi. " Là con người, không có nỗi khổ nào là không thể chịu đựng được.., Bà ngoại của Tiểu Thụ cảm khái nói như vậy.
Thương Ngôn ngồi ở bên cạnh bóc hạt bí đỏ, đồng ý với lời nói này của bà ngoại. Quả thực, trên đời này không có cái khổ nào không thể chịu đựng được, chỉ có phúc không thành mà thôi. Một lúc đã bóc xong hạt bí đỏ, Thương Ngôn bỏ toàn bộ vào trong lòng bàn tay tràn đầy nếp nhăn của bà ngoại Tiểu Thụ, mở miệng nói: "Bà ngoại, bà ăn đi."
Tai của bà ngoại Tiểu Thụ bị điếc, ánh mắt chan chứa ý cười tràn ngập vui mừng, vẻ đầy hiền lành: "Cháu gọi ta là cái gì vậy?"
Thương Ngôn vui vẻ, giọng nói tăng thêm, lưu loát rõ ràng gọi to: "Bà ngoại." Không đủ! Bà lại bảo anh gọi lại một lần, hai lần, ba lần, bốn lần.
Cuộc đi chơi Tết Nguyên Đán này, tuy rằng đã quấy rầy Tiểu Thụ và người nhà Tiểu Thụ, nhưng mà Thương Ngôn không chút hối hận, bởi vì anh đã có được đáp án mà mình mong muốn.
Sáng tinh mơ, Thương Ngôn gõ cửa nhà cậu nhỏ. Trước khi đến tập đoàn AC để đi làm, anh cố ý đi đến nhà của cậu nhỏ một chuyến. Đứng ở bên cạnh khung cửa, cậu nhỏ trên thân mặc đồ ngủ bình tĩnh tự tại, chờ anh nói chuyện, Thương Ngôn nhếch nhếch miệng, xách hai chiếc túi lớn trong tay đưa lên: "Cháu mang đến một ít đặc sản ở quê của Tiểu Thụ đến cho cậu và Lê Lạc."
Cậu nhỏ quét mắt nhìn gói to mang theo trong tay anh: "Xem ra, đây là một tin tức tốt đây."
Thương Ngôn gật đầu, mặt mày hớn hở giống như chú rể mới vậy. Anh đưa đồ vật cho cậu nhỏ, trước khi rời đi, lại nghĩ tới cái gì đó liền hỏi: "Cậu nhỏ, cậu có biết giết gà không?"
Tạ Uẩn Ninh: "Cái gì kia..."
Thương Ngôn nhếch miệng lên cười, xoay người chạy đi rồi. Khi đứng đối diện với thang máy, Thương Ngôn sửa sang lại cổ áo sơ mi của mình. Anh có cảm giác tinh thần của mình giống như là một cậu bé đang chạy vậy.
Trong xe, Giai Khởi lại gọi điện thoại đến. Lúc này đây là cô hỏi vay tiền của anh. Cho tới nay, Thương Ngôn đều chưa hiểu rõ tình hình của Giai Khởi và mẹ của cô như thế nào. Anh vốn tưởng rằng, lần này Giai Khởi tìm được tiên sinh Z kia thì tuổi già sẽ không còn phải lo chuyện áo cơm nữa, không nghĩ tới Giai Khởi lại gặp phải cơ sự này.
Cậu nhỏ nói thật không hề sai, người không tự cứu lấy mình, thì trời cũng không thể nào cứu nổi. Giống như Giai Khởi và mẹ của cô vậy, chờ đến thời điểm muốn tự cứu mình, thì đã là quá chậm rồi. Một con đường, nếu bước đi sai lệch, có đôi khi nghĩ muốn quay đầu lại so với bước sai tới cùng, lại càng khó khăn hơn.
Đối với những gì mà Giai Khởi gặp phải, Thương Ngôn cảm thấy tiếc nuối, thế nhưng đến sau cùng cũng chỉ có tiếc nuối. Thứ tình cảm từng đã có lúc anh không thể nói rõ ràng được là như