Bị Một Nam Quỷ Theo Dõi Làm Sao Giờ

Chương 1: Bát tự



Hai mươi bảy năm trước, một ngày tháng giêng năm đầu tiên, lúc không giờ không phút, bốn bé trai đồng thời sinh ra trong một bệnh viện. Lúc ấy có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hòa, trừ lần đó ra, trong vòng trăm năm cũng không có mệnh cách (命格) đặc biệt như vậy ra đời.

Sở Tuyên là một trong bốn đứa bé trai, hắn vừa sinh ra không bao lâu, cha mẹ trẻ tuổi nóng tính liền bắt đầu ồn ào ly hôn. Dù có được ông bà nội của Sở Tuyên khuyên nhủ thế nào đi nữa, nhưng mà tiệc vui cũng chóng tàn. Sở Tuyên ba tuổi lẻ tám tháng, thời điểm đang còn ở nhà trẻ, hôn nhân của cha mẹ đi đến hồi cuối. 

Chớp mắt một cái, cha Sở đã có mùa xuân thứ hai, nhanh chóng kết hôn sinh ra một thằng cu.  

Đứa con lớn ba tuổi Sở Tuyên được giao cho ông bà nội chăm sóc, thẳng cho đến khi trưởng thành.  

Sở Tuyên một đường vừa học vừa làm, hoàn thành việc học của mình. Thời điểm hắn vừa ra ngoài làm việc chưa quá hai năm, ông bà nội lần lượt qua đời.  

Tang lễ thứ nhất cha Sở đang ở trên đường, phải bồi lão bà đến nơi khác dự tiệc sinh nhật của cha vợ, xe đã đi được nửa ngày, ông nói không trở lại, bảo Sở Tuyên tự xem mà làm.   

Một bên là chuyện vui, một bên là tang sự, Sở Tuyên thầm xì một tiếng khinh miệt, không nói gì liền tự mình đi làm.  

Cha của hắn không nói thôi cũng được, miễn là đừng làm phiền người khác, Sở Tuyên đã vô cùng cảm ơn ông.  

Đã có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, tang lễ lần hai vẫn là Sở Tuyên tự mình đi làm. Tuy rằng đời thứ hai bên kia cũng có con trai, cũng là cháu ruột của ông bà nội, lẽ ra phải giúp một tay, nhưng hai bên đồng thời xuất hiện không nhiều lắm, tình cảm đã sớm phai nhạt, không trông cậy vào được.

Ông nội đi sớm, tiếp sau là bà nội. 

Tang lễ qua ngày thứ hai, một nhà cha Sở mang theo con trai cùng con dâu chạy tới, còn có cháu gái năm trước vừa sinh.  

“Ở nông thôn chính là như vậy, vô cùng bẩn thỉu, ai nha, sớm biết như vậy liền…” 

Ngoài trời hạ xuống mưa phùn, người đàn bà ôm cháu gái, đứng trên bậc thang bằng gỗ phàn nàn. Bà còn chưa nói xong lời oán trách, đã nhìn thấy một thanh niên cao gầy, thanh niên bộ dạng chu đáo kia nói bằng một giọng lạnh lùng: “Sớm biết như vậy thì làm sao? Liền không tới?”  

Hai mắt u ám, phối hợp với làn da tái nhợt, khiến người ta nhịn không được rùng mình một cái.  

Người đàn bà không dám gật đầu, ngượng ngùng cười gượng: “Sở Tuyên, mấy ngày nay vất vả cho con rồi, dì và cha con cũng muốn tới sớm một chút, chẳng qua là làm ăn bận rộn, không đi được.” Trước mắt của bà chính là Sở Tuyên, năm nay hai mươi bảy tuổi, bà vội nói: “Nữu Nữu, gọi bác cả đi.” 

Đứa nhỏ hơn một tuổi, nào hiểu được thế nào là bác cả. 

Sở Tuyên không muốn chỉnh người, chỉ ném ra một câu: “Hai người vừa ý cái gì liền mang đi đi, nhưng mà gian nhà này, là ông bà nội để lại cho tôi, trước khi bà nội đi cũng đã sang tên cho tôi.”

Cha Sở vừa mới vào, nghe vậy rất không vui: “Sở Tuyên, tao còn chưa chết!” Nhà này có đạo lý nào phải để lại cho nó, dù gì cũng là khu nhà cổ hơn hai trăm tuổi do tổ tiên để lại, đáng giá không ít tiền. 

“Ông yên tâm, đợi ông chết, con của ông sẽ thay ông xử lý tang sự.” Sở Tuyên âm trầm dứt lời, đi tới linh đường thắp nén nhang. Trong lòng hắn ít nhiều mang theo oán khí, không muốn nhìn thấy bộ mặt của một nhà mấy người kia, liền vào trong phòng, chờ bọn họ đi rồi mới ra.

“Đứa nhỏ này thật sự không coi ai ra gì, cũng là do cha mẹ ông dạy hư nó rồi!” Người đàn bà không thấy bóng Sở Tuyên, nhỏ giọng giận dữ nói. 

Bà từ xa về đây, một phần chính là vì khu nhà cổ này.

Nghe nói lão thái thái đã sang tên gian nhà này cho Sở Tuyên, bên trong đã sớm đứt từng khúc ruột, vô cùng khó chịu: “Cha nó, ông xem làm sao bây giờ?”

Cha Sở càng thêm giận: “Sinh nó ra chính là một sai lầm! Lúc đầu là do tôi mù, mới cùng người đàn bà kia sinh ra nó.” 

“Thôi được rồi, đừng mắng, đi thắp nén nhang trước đi, nói thế nào đi nữa cũng là mẹ ông.” Vợ hai vào cửa, trước giờ ít khi đặt chân về ngôi nhà nông thôn này, số lần gọi hai ông bà già là cha mẹ, một bàn tay cũng đếm được.   

“Chuyện nhà cửa bà cứ yên tâm, tôi sẽ làm.” Cha Sở nói: “Cho ai cũng không thể cho nó, đây là cái đạo lý gì.”

Vợ ông cười nói: “Mấy lời này của ông cũng khiến tôi yên tâm rồi, cứ từ từ mà làm, cũng đừng làm rạn nứt tình cảm cha con.” 

Cha Sở giật giật môi, nói là cha con, nhưng giữa bọn họ có tình cảm gì đáng để nói đâu.

Trong lúc đó, ông liền nhớ tới vị đối tác làm ăn kia.   

Ngày đó, mọi người đang uống rượu xã giao, có một lão tổng mang theo men say cứ theo chân bọn họ nói: “Tôi gần đây a, gặp phải một việc khó giải quyết. Mọi người cũng biết khách hàng của tôi là Hoắc gia rồi đấy, nhà bọn họ muốn tìn một cậu con trai sinh vào mùng một tháng giêng lúc không giờ không phút, tốt nhất là đã trưởng thành, ôi, yêu cầu hà khắc như vậy, bảo tôi đi đâu tìm.” 

Lúc đó không để ý, hiện tại cha Sở đột nhiên nhớ tới, thời gian ra đời của Sở Tuyên không phải là ăn khớp với từng yêu cầu của đối phương rồi sao? 

Sau lưng vợ cùng con trai con dâu, cha Sở trốn ở chỗ hẻo lánh, lấy điện thoại di động ra gọi cho vị tổng giám đốc kia.

“Hoàng tổng, ngày đó ông nói cậu con trai ra đời vào mùng một tháng giêng, là muốn làm gì vậy?”

Hoàng tổng bên kia kích động, lập tức nói: “Để làm gì, chú em Sở, cậu có đối tượng giống vậy!” Ông ngồi thẳng lưng, vội vàng đẩy ra người đẹp bên cạnh, có thể thấy được việc này rất quan trọng.

“Ngược lại có một người, nhưng mà ông phải nói cho tối biết, muốn để làm gì?” Cha Sở hỏi, ông nghĩ đến Sở Tuyên tốt xấu gì cũng là con của mình, máu mủ tình thâm, nếu như không tốt, hỏi thử một chút coi như xong.   

“Cậu lo lắng cái gì? Là chuyện tốt, nếu như có người như vậy, Hoắc lão gia tử muốn nhận người đó làm con nuôi.” Hoàng tổng rất kích động, giống như người được nhận làm con nuôi là ông: “Chú em Sở, Hoắc gia có địa vị như thế nào trong lòng cậu rõ ràng, nếu như chuyện này thành công, không thể thiếu chỗ tốt cho cậu đâu!” 

“Hoàng tổng, ông đừng gạt tôi, Hoắc lão gia tử vừa làm xong đại thọ bảy mươi, con trai ông ta còn lớn hơn tôi, ông ta muốn nhận con nuôi? Hai đứa con trai của ông ta sẽ đồng ý?” Phản ứng đầu tiên của cha Sở chính là không tin, quá hoang đường không phải sao.  

“Thật! Người có địa vị như nhà người ta, lời nói ra đều là miệng vàng lời ngọc, không phải là đánh rắm. Cậu mau nói cho tôi biết, có phải đã tìm được đối tượng phù hợp tiêu chuẩn rồi không? Ôi, tôi đã nói với mấy người, nếu như thật sự có, cậu và tôi đời này cũng không còn gì phải lo lắng nữa rồi!” Hoàng tổng nói: “Thế nào, cậu ngược lại cho tôi một câu trả lời, đừng để tôi uổng công sốt ruột.”   

Cha Sở nuốt một ngụm nước bọt, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, bởi vì nghĩ đến địa vị dòng dõi của Hoắc gia, ông vô cùng lo lắng. 

“Hoàng tổng, là có người như vậy, nó chính là con cả nhà tôi, năm nay hai mươi bảy.” 

Liên tục cân nhắc, nhịn không được sức hấp dẫn, cha Sở liều lĩnh giao ra tư liệu chi tiết về Sở Tuyên. 

Hoàng tổng nghe xong hết sức vui mừng, hai mươi bảy tuổi chính là vừa vặn, không lớn cũng không nhỏ: “Cứ như vậy, chúng ta hẹn thời gian, cậu mang con tới đây cho tôi xem một chút, nếu như thời gian không sai thì thành công.” Nói tiếp: “Nhưng mà cậu đừng tính sai, lỡ như không phải, đưa đến trước mặt Hoắc lão gia tử, chúng ta chịu không nổi trách nhiệm.” 

“Ngược lại không sai, lúc đó tôi nhìn thấy tận mắt, chính là ra đời lúc không giờ không phút, lúc đó…” Trong bệnh viện có bốn đứa bé trai đồng thời ra đời, cho nên cha Sở nhớ như in. 

“Lúc đó cái gì?” Hoàng tổng không ngừng nghĩ về Sở Tuyên, hận không thể hiểu rõ thêm một chút. 

Nếu như Sở Tuyên thật sự trở thành con nuôi của Hoắc lão gia tử, về sau không thể không nịnh bợ cho tốt. 

“Tôi nhớ như in, bác sĩ hộ sinh đều nói canh giờ này thật tốt, là mệnh quý nhân.” Con ngươi cha Sở đảo một vòng, che giấu chuyện bốn đứa bé trai đồng thời ra đời.

“Ha ha, cái đó cũng đúng a, nếu không thì làm sao có thể khiến cho Hoắc lão gia tử tìm ra dễ dàng như vậy?” Hoàng tổng lại nói chuyện với cha Sở một hồi, chẳng qua là bảo cha Sở mau chóng dẫn Sở Tuyên ra ngoài gặp mặt.

Cúp điện thoại, cha Sở vẫn còn bần thần, ngay cả vợ mình gọi cũng không để ý.

“Cha nó? Ông không sao chứ?” Mặt mũi chồng mình tràn đầy biểu tình phức tạp, vừa nhìn liền khiến lòng người lo sợ.

“Không có gì, bà tránh ra một chút, tôi đi tìm Sở Tuyên nói chuyện.” Cha Sở vừa nói liền đi. 

“Mềm mỏng một chút, đừng ảnh hưởng đến hòa khí!” Vợ ông cho là ông đi nói chuyện sang tên nhà, liền dặn dò.

Mở ra cửa phòng Sở Tuyên, cha Sở bị Sở Tuyên đang nằm bên trong nghỉ ngơi trừng mắt: “Ông vào đây sao không gõ cửa?” Tuy rằng lời nói ra là dùng kính ngữ, nhưng vẫn là mang theo mũi kim, lại khiến người ta sao cũng không thích nổi.

Trong ấn tượng, đứa bé này chính là như vậy, không thích cười, miệng độc, lòng dạ sắt đá, cùng lũ sói con trên núi không khác là bao. 

Cha Sở cũng không nghĩ ra, Sở Tuyên đối với người ngoài không phải như vậy, chỉ có đối với một nhà bọn họ mới thế này. 

Trước mặt ông bà nội, Sở Tuyên là đứa nhỏ hiếu thuận. Bởi vì hắn biết rõ, đời này nếu không có ông bà nội đối tốt với hắn, hắn đã sớm trở thành cô nhi. 

“Ngày mai con có rảnh không? Cha dẫn con ra ngoài gặp bạn, không xa lắm, ngay gần bệnh viện của con.” Sợ Sở Tuyên không đồng ý, thái độ của cha Sở cực tốt. 

“Bạn gì? Có quan hệ gì với tôi?” Sở Tuyên theo bản năng  kháng cự.

“Là bạn làm ăn, ông ấy cảm thấy hứng thú với ngày sinh của con, con với ông ấy gặp mặt…” Cha Sở khẽ cắn môi, đem chuyện gian nhà ra để đánh cược: “Hoàng tổng này rất quan tâm đến chuyện làm ăn của nhà ta, con cũng phải giúp nhà mình một chút chứ, khu nhà cũ này cho con liền thuộc về con rồi, chúng ta bỏ qua.”

“Thật sự?” Sở Tuyên động tâm rồi, tuy rằng gian nhà này quả thật trên danh nghĩa là thuộc về mình, nhưng mà bên kia ồn ào lên cũng rất phiền toái. Tưởng tượng một chút, chỉ là gặp mặt nói mấy câu, cũng không tính là gì.

“Thật, dù gì con cũng là con của cha, cha lừa con làm gì?” 

“Đúng vậy a, tôi dù gì cũng là con của ông, ông cũng đừng hại tôi.”

Cha Sở thầm nghĩ, đem phú quý đưa đến trên tay mày, này làm sao xem là hại được? 

Ông không cảm thấy làm như vậy là sai, đây là một chuyện tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.