Bị Một Nam Quỷ Theo Dõi Làm Sao Giờ

Chương 42



Ngày hôm sau là đám tang của Hoắc lão gia tử, Sở Tuyên đã quyết định tham dự, lấy ra bộ đồ tây màu đen mới mua, mặc từng cái một, sau đó mới thắt một cái nơ màu đen trước cổ.

Hắn trong gương, dáng người cao ngất, vẻ mặt nghiêm túc.

Đây không phải lần đầu tiên hắn tham dự đám tang, nhưng lại là lần đầu tiên tham dự đám tang của trưởng bối không cùng huyết thống với mình.

“Bộ dạng này của tiên sinh… khiến người ta, kiềm lòng không được.” Thân ảnh Hoắc Vân Thâm, lặng yên không một tiếng động mà đến, ngực y dán trên lưng Sở Tuyên, cánh tay vòng qua hai bên hông hắn.

“Được rồi.” Sở Tuyên nắm chặt cổ tay y, dùng lực cảnh cáo y: “Hiện tại là ban ngày, mong cậu tôn trọng một chút.”

Quỷ kia  cùng hắn giằng co chốc lát, rụt tay lại, rũ mắt xuống, tự động lùi về sau nửa bước.

“Đi thôi.” Sở Tuyên quay người ra khỏi phòng ngủ, lái xe Triệu đang chờ hắn dưới lầu.

Hoắc Vân Thâm vẫn mặc một bộ theo gam màu nóng, trắng ngà phối hợp với lam nhạt, Sở Tuyên liếc qua y, mở miệng muốn nói, đám tang cha cậu cậu sẽ mặc loại đồ này?

Nhưng nghĩ một chút, lại nuốt trở về.

Dù sao nếu không phải con quỷ này, đám tang cũng sẽ không xảy ra, cho nên… vẫn là thôi đi.

Đi vào hội trường cử hành đám tang của Hoắc lão gia tử, trước cửa bày biện vô số vòng hoa cùng câu đối phúng điếu*, bên trong đã tụ tập không ít người.

(*Nguyên văn: Vãn liên (挽聯): Câu đối than vãn, dùng trong lúc ai điệu tử vong.)

Sở Tuyên đưa lên vòng hoa của mình, đi đến ghi tên, sau đó mới cùng khách mời tới tham dự đám tang di chuyển đến đại sảnh để chờ.

Tới nơi này đều là người làm việc trong thương trường, Sở Tuyên lẫn vào trong lại có vẻ đường đột.

Thân phận của hắn nghiêm túc mà nói cũng coi như họ hàng thân thuộc, nhưng Hoắc Vân Long rồi lại không có biện pháp sắp xếp cho hắn đứng vào hàng ngũ họ hàng.

Lại qua hơn mười phút, lễ truy điệu cuối cùng cũng bắt đầu. Người chủ trì đám tang lại để mọi người tiến về phía trước, mặc niệm với di ảnh. Sau đó mới có một vị lớn tuổi đức cao vọng trọng đi ra đọc diễn văn, sau đó đến con trai trưởng Hoắc Vân Long ra đọc.

Đã đến phân đoạn chiêm ngưỡng di thể, Sở Tuyên im lặng lẫn trong đám người, theo sau đội ngũ trước mặt đi tới.

Hoắc lão gia tử chết do tai nạn xe, dung nhan người chết sau khi được thợ trang điểm xử lý qua miễn cưỡng có thể nhìn được.

Sở Tuyên cũng không dám nhìn nhiều, tâm tình của hắn thậm chí có chút khẩn trương, lo lắng Hoắc lão gia tử lại đột nhiên biến thành lệ quỷ.

“Khi sống ông ta làm đủ trò xấu, hư tổn âm đức, ngay cả tư cách biến thành quỷ cũng không có.” Hoắc Vân Thâm dường như thấy được suy nghĩ của Sở Tuyên, y một mực theo sát bên người Sở Tuyên.

“Không là tốt rồi…”

Sau khi đám tang chấm dứt, Sở Tuyên mới nhìn thấy Hoắc Vân Long có thời gian để ý đến mình.

“Nén bi thương.” Hắn đi lên trước, tâm tình phức tạp nói ra một câu.

Lễ truy điệu vừa rồi, nhìn ra được Hoắc Vân Long rất thương tâm, nước mắt rơi xuống không phải giả dối. Nhưng Hoắc Vân Thâm lại nói, anh ta biết rõ Hoắc lão gia tử vì sao mà chết, vậy anh ta… chẳng lẽ trong lòng thật sự không có khúc mắc gì sao? Có khả năng sao?

“Sở Tuyên, cảm ơn cậu đã đến, anh hai anh ấy…. cũng tới sao?” Ánh mắt của Hoắc Vân Long, lặng lẽ quan sát bốn phía, cho dù đã bao nhiêu lần gặp Hoắc Vân Thâm, anh vẫn rất khẩn trương.

Có đôi khi thật sự bội phục Sở Tuyên, rốt cuộc là như thế nào thích ứng được việc ở chung với một con quỷ.

“Có đến.” Sở Tuyên liếc nhìn bên cạnh, hé miệng cười cười.

Hoắc Vân Long gật gật đầu, chỉ bên ngoài: “Đi, nói cho cậu một chuyện.”

“Được.” Sở Tuyên đáp ứng, đi theo anh ta, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Gần đây, Vân Cương đang điều tra cái chết của cha, bởi vì nó không tin cái chết của cha chỉ đơn thuần là tai nạn.” Nguyên nhân lớn nhất là vì, ngày đó tài xế chính mắt thấy một số chuyện, gã tiết lộ cho mọi người một tin tức, chính là có quỷ phấy quá. Hoắc Vân Long nói: “Có khả năng nó sẽ đi mời người, tiếp tục truy cứu chuyện này, tôi không thể cam đoan nó sẽ không hoài nghi cậu.”

Nói đến đây, Hoắc Vân Long quay đầu nhìn hắn: “Dù thế nào thì, chính cậu cẩn thận một chút. Chuyện Vân Cương, tôi bên này sẽ mau chóng xử lý.”

“Được, cảm ơn Hoắc tiên sinh nhắc nhở.” Sở Tuyên sắc mặt trầm trọng mà gật đầu nói, chuyện này cứ một ngày chưa kết thúc, lòng của hắn một ngày cũng không yên.

“Không cần khách sáo, tôi cũng hy vọng chuyện này nhanh lên một chút, không muốn lại nổi sóng.” Hoắc Vân Long thở dài.

“Được.” Sở Tuyên nói, nói cho hoắc Vân Long nghe, cũng là cho mình nghe.

Tất cả rồi sẽ qua, chỉ là tương lai nặng trịch trong lòng kia, có phải là… tương lai bản thân mong đợi hay không, hắn không rõ ràng lắm.

“Tôi bên này còn rất nhiều việc, không ở lâu với cậu được, có rảnh tìm cậu…. cùng nhau ăn cơm.” Hoắc Vân Long đưa hắn đến ven đường, lái xe đang đợi ở đó.

“Không sao, anh còn bận rộn, chúng tôi về trước.” Sở Tuyên cùng Hoắc Vân Thâm lên xe.

Tránh đi mặt trời không tính mãnh liệt, trở lại trên xe, Hoắc Vân Thâm hiện hình ra, màu da trên mặt gần như trong suốt.

“Chờ một chút.” Sở Tuyên gọi lại lái xe, lại bảo gã chờ một chút, sau đó mới một mình mở cửa xuống xe, trước khi xuống hắn nói với Hoắc Vân Thâm: “Ở chỗ này chờ tôi.”

“…” Hoắc Vân Thâm dõi theo bóng lưng của hắn, nghe lời mà không đi theo.

Chỉ chốc lát sau, Sở Tuyên đã trở lại, cầm trong tay một cái dù màu đen.

Phát hiện ánh mắt nghi hoặc của Hoắc Vân Thâm, hắn ngồi xuống cười nói: “Tôi không có thói quen che dù, nhưng xem ra sau này phải bồi dưỡng thói quen này rồi.”

Hoắc Vân Thâm vốn là sững sờ, sau đó trong lòng mới cảm thấy ngọt ngào.

Hắn là vì chính mình, mới làm như vậy.

“Tiên sinh đối với tôi thật tốt.”

Lúc xuống xe ở dưới cư xá, Sở Tuyên xuống trước bung dù ra, che mình và Hoắc Vân Thâm, một đường đi vào cư xá.

Những lời này Hoắc Vân Thâm đã từng nói.

“Giúp cậu che dù một chút liền kêu tôi tốt rồi? Vậy cậu cũng không tránh khỏi quá dễ dàng thỏa mãn.” Sở Tuyên nghe vậy liền cười nói.

Có lẽ quỷ này chưa từng được chứng kiến chiêu thức theo đuổi nữ giới của nam giới thế kỷ hai mốt, nếu không sẽ không trầm trồ khen ngợi như vậy rồi.

Phải biết rằng hiện tại theo đuổi một cô bạn gái còn có thể so với đi lên trời, chủ động giống như Hoắc Vân Thâm đây thật đúng là không nhiều lắm.

Nhưng Hoắc Vân Thâm như vậy… đoán chừng cũng không có mấy người chịu nổi… Sở Tuyên thầm nghĩ.

“Tôi dễ dàng thỏa mãn?” Hoắc Vân Thâm cười cười, giận dỗi nói: “Thời điểm nào tiên sinh thỏa mãn qua tôi?”

“…” Sở Tuyên lảo đảo một cái, cả người gần như té xuống.

“Trong nhà không phải mua gà trống sao? Thêm vài vị thuốc bổ thận ích khí, bồi bổ cho tốt.” Hoắc Vân Thâm còn tiếp tục nói.

“Cậu đủ rồi…” Mặt Sở Tuyên đã sớm hồng.

Cái gì cùng cái gì a, đây là chuyện một con quỷ như y có thể oán giận sao, lại không biết bản thân mình chính là không đáy….

Hoắc Vân Thâm sóng vai cùng hắn, ánh mắt theo sát, quả thật giống như một cái động không đáy, muốn nuốt hết ngay cả da lẫn xương của người ta.

Mỗi lần đối mặt với ánh mắt như vậy, Sở Tuyên đều sởn hết da gà da ốc, tê cả da đầu.

“Trong nhà còn vị thuốc nào không?” Quỷ kia không bỏ qua.

“Không cần cậu quan tâm.” Sở Tuyên còn kém thẹn quá hóa giận.

“Thích bộ dạng xấu hổ của tiên sinh.”

“Câm miệng.”

Hoắc Vân Thâm quay đầu nhìn thoáng qua, lại liếc mắt nhìn, lại nhìn thêm lần nữa, nhìn không đủ tiên sinh của lòng y.

Nếu một người cả đời chỉ có thể đạt được một thứ xa vời, như vậy Hoắc Vân Thâm cảm thấy, bản thân khẳng định muốn người này.

Cho dù phải kéo hắn xuống địa ngục, cũng muốn hắn ở bên cạnh mình.

“Tiên sinh…”

Sở Tuyên nói: “Nếu như thảo luận vấn đề thuốc thang, mời cậu câm miệng.”

“Ha ha.”

Vào trong phòng, Sở Tuyên xếp dù lại, đưa tay ấn thang máy.

Vào thời điểm này, người ra ngoài người trở về rất ít, bốn phía vắng lặng, ngay cả thang máy xuống cũng không có ai.

Sở Tuyên đi vào, ấn lên lầu tám.

Đột nhiên trong đầu nảy ra một ý niệm, lại hỏi: “Trong thang máy thường xuyên phát sinh sự kiện linh dị, có thật không vậy?”

Quỷ kia âm u nói: “Anh muốn thử?”

“Không không, tôi không muốn.” Sở Tuyên vội vàng xua tay, đồng thời hối hận chính mình lắm miệng, hỏi nhiều như thế làm gì.

“Nhưng mà, tôi đột nhiên muốn xem thử.”

Theo lời nói của quỷ kia, thang máy đang đi đến lầu tám, đứng im. Hai cánh cửa giống như bị niêm phong, không hề nhúc nhích.

“Có chuyện gì vậy?” Sở Tuyên đi qua đè lên nút mở, không có phản ứng, hắn nói: “Hoắc Vân Thâm, lại là cậu làm trò quỷ? Đừng đùa được không?”

Quay đầu lại nhìn thấy, quỷ kia nhìn mình chằm chằm, không cần nghĩ cũng biết y muốn làm gì, da đầu Sở Tuyên tê dại, vội vàng dán ở cửa thang máy nói: “Trong thang máy có camera đó, cậu đừng làm loạn.”

“Mất hứng.” Hoắc Vân Thâm khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, khóe môi lại bắt đầu cong lên: “Tiên sinh hôn tôi một cái, tôi mở cửa cho tiên sinh.”

Hiếm thấy y lộ ra hành động trẻ con, khiến cho y thoạt nhìn càng giống như thanh niên trên dưới hai mươi tuổi.

“Nhân lúc cháy nhà mới đi hôi của.”

“Lửa cũng là do tôi đốt.”

Quỷ kia dây dưa không dứt, Sở Tuyên hết cách rồi, bất đắc dĩ đi qua, hôn y một cái: “Có thể mở cửa chưa?”

Ánh mắt Hoắc Vân Thâm tối sầm lại, bưng lấy mặt Sở Tuyên, nặng nề hôn lên.

“A…” Cái dù màu đen, rớt khỏi tay Sở Tuyên, rơi xuống sàn.

Hắn bị ấn chặt lùi về sau, lưng lần nữa dựa vào cửa thang máy, mà quỷ kia đè chặt trước người mình, cố gắng cướp đoạt.

Sở Tuyên cảm thấy miệng rất đau, còn có cảm giác không khí trong phổi bị hút khô, cả người hiện lên trạng thái thiếu dưỡng khí.

“Không được… thả tôi… a….”

Hoắc Vân Thâm vẫn còn tiếp tục hôn, tuy rằng y biết mình nên buông tay, nhưng không dừng lại được.

Sở Tuyên chịu không nổi, dùng sức đẩy y ra, tựa ở cửa thang máy thở từng ngụm từng ngụm, mắt đỏ môi cũng đổ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

“Đứng vững, tôi muốn mở cửa.” Hoắc Vân Thâm nhìn hắn không chớp mắt.

“Cậu gần đây có phải bị bệnh rồi không?” Trước kia đâu phải như thế.

Sở Tuyên lau lau bờ môi tê rần, phía trên vẫn còn lưu lại cảm giác dùng sức mút.

“Ừm, bị tiên sinh lây bệnh cho.” Hoắc Vân Thâm cười cười, đưa tay kéo Sở Tuyên đến bên cạnh mình, sau đó mới mở cửa thang máy.

Bọn họ ra khỏi thang máy không lâu, một hộ gia đình liền từ bên ngoài đi vào thang máy.

“…” Sở Tuyên âm thầm cảm thấy may mắn, hoàn hảo bản thân thoát khỏi ma chưởng sớm hơn.

“Nhìn cái gì vậy?” Trong gia đình kia có một cô gái trẻ tuổi, Hoắc Vân Thâm liếc qua, đưa tay xoay đầu Sở Tuyên về: “Tiên sinh không được nhìn cô ta, tôi sẽ ghen.”

Sở Tuyên vô cùng bất đắc dĩ: “Tôi cũng không tiếp xúc với cô ta, thật không biết cậu ghen cái gì nữa.”

Hoắc Vân Thâm nói: “Tôi ghen cô ta còn sống.”

Sở Tuyên không còn lời nào để nói, vội vàng móc chìa khóa mở cửa, tiện tay bỏ dù vào thùng đựng bên lối vào, bên trong đã đựng đủ các loại dù. Đều là ở ngoài gặp mưa to, Sở Tuyên đành phải mua về.

“Tiên sinh, tôi đi ngâm nước ấm.” Quỷ kia đi vào phòng, bay thẳng đến phòng tắm.

“Cậu muốn ngâm nước nóng cứ ngâm, tôi đi hầm gà…” Da mặt Sở Tuyên nóng lên, buồn bực đi mở tủ lạnh, lấy ra thịt gà ngày hôm qua đã làm tốt, còn máu đã đưa cho con quỷ kia uống.

Ban ngày ban mặt, ngâm cái gì mà ngâm… Sở Tuyên một bên nói thầm, một bên rửa nồi hầm gà.

Lấy thêm vài vị thuốc, bổ thận ích khí trong truyền thuyết.

Chờ hắn làm xong những thứ này, đã đến gần trưa.

Nghĩ một chút, Sở Tuyên vén tay áo lên, thuận tiện vo gạo nấu cơm.

Nửa giờ sau, quỷ kia mặc quần áo bay qua, đứng ở cửa thăm dò.

“Nhìn gì đó?” Sở Tuyên tức giận liếc y.

“Sở Tuyên, ăn tôi trước hay ăn cơm trước?” Hoắc Vân Thâm mỉm cười, gương mặt đoan chính thanh nhã dưới tác dụng của hơi nước, thậm chí cảm thấy có phần xinh đẹp.

Sở Tuyên đè xuống loại thưởng thức này trong đầu, cảm thấy mình nhìn lầm rồi, quỷ làm sao có thể xinh đẹp, đã chết rồi mà, còn kém chưa hóa thành tro.

“Đang nấu cơm, cậu có chút khái niệm về thời gian không? Giữa trưa mà đến gần tôi, cho dù tướng mạo có như thiên tiên, tôi đây cũng không có cảm giác.” Hắn một tay đập trứng, một tay cầm đũa, khuấy tròn.

Trưa hôm nay ăn trứng xào thịt bằm hành tây.

Hoắc Vân Thâm bay qua, dán trên lưng hắn, ấm áp, nói: “Để đó, đợi lát nữa làm tiếp.”

Sở Tuyên cũng trả lại y một câu: “Để đó, đợi lát nữa làm tiếp.”

“Được.” Quỷ kia mắt chớp cũng không chớp một cái, thoáng cái đồng ý.

Người đàn ông nghiêm túc nấu ăn, cả buổi chưa cảm nhận được gì. Chờ đến khi hắn hiểu ra, cầm đũa lên, dùng đầu đũa gõ một cái lên đầu quỷ kia: “Dám tính kế tôi, cậu được lắm.”

Hoắc Vân Thâm bị đánh, vui vẻ chịu đựng.

Nụ cười nhàn nhạt bên môi, như có như không, ước gì Sở Tuyên gõ thêm hai cái.

“Cút qua bên cạnh đi.” Sở Tuyên mới không gõ y, cho dù gõ nát đũa, y cũng không cảm thấy đau.

“Thế này rất tốt.” Quỷ kia thở dài, đột nhiên nói.

“Y hệt tiểu lão đầu*.” Trái tim Sở Tuyên có chút nặng nề, cầm vỏ trứng của quả thứ ba, không cẩn thận làm rơi chút vụn xuống dưới.

(*小老头 tiểu lão đầu: già nhưng tính như trẻ con.)

Còn phải dùng thìa vớt lên, đặc biệt khó khăn.

Hoắc Vân Thâm nói: “Tôi đúng là lão già, nếu như tôi còn chưa chết, sẽ là trưởng bối của anh.”

So với Sở Tuyên lớn hơn hai mươi tuổi, khoảng cách thời gian này, cho dù thế nào cũng không vượt qua được.

Nếu như không phải Hoắc Vân Thâm chết rồi, y cùng Sở Tuyên, quả nhiên là hai đường thẳng song song.

Cho dù thật sự cùng xuất hiện, hai bên đối mặt, cũng không có khả năng nảy sinh ý tưởng ở chung với nhau.

“Muốn làm trưởng bối của tôi, kiếp sau đi.” Sở Tuyên dựa vào kỹ năng, thuận lợi vớt vỏ trứng lên, cầm đũa tiếp tục quấy.

“Không, kiếp sau, tôi không làm trưởng bối của anh.” Hoắc Vân Thâm ôm hông Sở Tuyên, ánh mắt bình tĩnh ôn nhu, y cùng kẻ cố chấp điên cuồng kia tưởng như hai người.

“Vậy cậu ngang vai ngang vế với tôi, so với tôi nhỏ hơn mấy tuổi.” Giọng điệu Sở Tuyên rất ôn nhu mơ mộng, rất có tâm: “Tôi ở cách vách cậu, nhìn cậu có cha có mẹ yêu thương,  bên trên còn có người anh trai cực tốt. Thành tích học tập của cậu khả năng là không được tốt, nhưng mà thân thể khỏe mạnh…”

“Còn tiên sinh đâu?” Hoắc Vân Thâm mỉm cười nhìn hắn.

“Tôi? Tôi nhất định là một học bá* nha, cái này mấy đời sẽ không thay đổi, chỉ số IQ cao a.” Sở Tuyên tự cười nói: “Cha mẹ cậu lo lắng thành tích của cậu, để tôi làm phụ đạo ngoài giờ cho cậu.”

(*Nguyên văn 学霸 – chỉ những người suốt ngày chỉ ở trong nhà, không tham gia hoạt động bên ngoài nhưng kiến thức, IQ vượt trội, khi đi thi đứng đầu trong học sinh, sinh viên, còn có thể nói là mọt sách.)

Hoắc Vân Thâm gật đầu nói: “Tiên sinh nhất định là một thầy giáo tốt.”

“Không, tôi không có kiên nhẫn với trẻ con, đặc biệt là hùng hài tử.” Quả thật là vật đáng sợ nhất trên thế giới.

(* 熊孩子 hùng hài tử: ý chỉ những đứa trẻ không nghe lời, nghịch ngợm, tuổi nhỏ k hiểu chuyện, dễ khiến người khác ghét.)

“Tôi không phải con gấu.”

“Ha ha ha….”

Một buổi trưa đầu đông, mặt trời êm dịu, trong một gian bếp nhỏ, giọng nói ấm áp hòa cùng tiếng cười đùa vui vẻ.

Bức tranh trong tưởng tượng kia, rất tươi đẹp, nhưng khó có thể thực hiện, hoặc là nói vĩnh viễn không thể thực hiện.

Nó chỉ là một loại ảo tưởng…. dùng để an ủi.

Tại thời điểm người ta đau đớn, lấy ra để âm thầm an ủi bản thân mình, những thứ kia cầu mà không được, đau khổ không muốn rồi lại tới.

Bất đắc dĩ hơn nữa là…. ngâm đủ nước nóng rồi đối tượng lại nói muốn ăn cơm trước. Mà sau khi cơm nước xong xuôi, thân thể đã nguội lạnh.

Sở Tuyên thật sự không chịu được loại ánh mắt “trách móc” này của Hoắc Vân Thâm, hắn đảo mắt qua một bên, làm giả chính mình cái gì cũng không biết: “Trứng xào hôm nay coi như không tệ.”

“Xem ra tiên sinh thích trứng xào hơn là tôi.” Hoắc Vân Thâm chống cằm, đưa mắt nhìn hắn nói.

“Tôi lúc nào đã từng nói qua, tôi thích cậu hả?” Sở Tuyên nhỏ giọng nói thầm: “Thật không biết xấu hổ.”

“Đúng vậy, tiên sinh chưa bao giờ nói thích tôi, mà tôi lại vô số lần nói thích tiên sinh, cái này không công bằng…” Quỷ kia nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt ngậm đầy ủy khuất.

Thật giống như Sở Tuyên khi dễ y.

Nói đùa, hai người cùng một chỗ, rốt cuộc là ai khi dễ ai?

Biết rõ đối phương có thói quen giả bộ đáng thương giả trang dịu dàng ngoan ngoãn, Sở Tuyên cười xì một tiếng, tiếp tục ăn trứng xào của mình.

“…” Hoàn toàn bị ngó lơ.

“Đi đi, nửa tiếng nữa gặp.” Hắn cúi đầu, cũng không ngẩng đầu lên nói.

Nụ cười Hoắc Vân Thâm thoáng cái tràn tới, thì thầm một câu tiên sinh, đối phương cũng không để ý tới y, điều này khiến nụ cười Hoắc Vân Thâm càng thêm sáng lạn xinh đẹp.

Nửa tiếng sau, lại một tiếng sau, mây mưa ngừng nghỉ.

Sở Tuyên ôm thân thể còn chút hơi ấm, đặt trong ngực hôn một cái, sau đó mới buông y ra, nhắm mắt lại nói với y: “Tôi ngủ trưa, cậu cứ tùy tiện.”

Sau khi làm xong vừa buồn ngủ vừa mệt, hắn rất nhanh đã ngủ mất.

Hoắc Vân Thâm ngưng mắt nhìn người đang ngủ bên gối, trong mắt dần hiện lên một tầng, càng ngày càng đậm vẻ bi ai.

======

Ở nhà nghỉ ngơi cả một ngày, ngày hôm sau Sở Tuyên vẫn phải đi làm.

Đám tang qua đi, ngày hôm sau trời nổi đầy mây, rồi lại gió mạnh từng cơn. Đã đến năm rưỡi chiều, mây đen trên trời còn chưa ran, có dấu hiệu muốn mưa.

Sở Tuyên vội vàng mở cửa công ty.

Hắn ngẩng đầu nhìn, lái xe Triệu bình thường chờ ở ven đường hôm nay lại không thấy.

“Sở tiên sinh đi gấp như vậy, là chột dạ sao?” Hoắc Vân Cương đi ra từ cột nhà bên cạnh, sau người y có một chiếc xe mở sẵn cửa, hiển nhiên là đang đợi Sở Tuyên: “Mời lên xe.”

Sở Tuyên nhìn thấy là gã, trong lòng lập tức nhớ tới lời nhắc nhở của Hoắc Vân Long, trong lòng lộp bộp một cái, nói: “Hoắc tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?”

“Đương nhiên là có việc, mời lên xe rồi nói.” Hoắc Vân Cương lại mời hắn lần nữa.

“…” Sở Tuyên theo bản năng lùi về sau hai bước, quay đầu lại nhìn nhìn.

Hoắc Vân Cương cho là hắn đang tìm giúp đỡ, cười lạnh nói: “Đây là công ty của Hoắc gia, đều là người của Hoắc gia a, bọn họ không quản rảnh cậu, tôi thấy cậu vẫn nên ngoan ngoãn theo tôi lên xe.”

“Tôi với Hoắc tiên sinh không thù không oán.” Mà đối phương vừa nhìn chính là đến không có ý tốt, Sở Tuyên có ngốc cũng không có khả năng ngoan ngoãn lên xe với gã: “Có chuyện gì cứ nói ở chỗ này.”

“Nếu như không thù không oán, cậu cần gì phải sợ hãi? Tôi mời cậu lại lần nữa, cậu đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”

Hoắc Vân Cương vừa lộ ra vẻ mặt hung ác, Sở Tuyên lập tức quay đầu bỏ chạy.

Một trận gió lạnh phả vào mặt gã, là Hoắc Vân Thâm bên cạnh che chở cho Sở Tuyên.

“Muốn chết!” Đột nhiên từ lòng bàn tay của Hoắc Vân Cương bật ra một kim phù (*金符 dùng để trừ ma quỷ.), đánh về phía trước.

Kim phù này là Thành sư phụ bảo gã đi tìm, cho dù ác quỷ hay là lệ quỷ, chỉ cần thấy kim phù này liền không dám đến gần. Nếu bị kim phù đánh trúng, quỷ kia nhất định đại thương nguyên khí.

Hiện tại là ban ngày, cộng thêm Hoắc Vân Thâm đã sớm ngoài mạnh trong tàn, đối phó với áp lực bùa chú là không có biện pháp.

“Tiên sinh, chạy mau!”” Trước khi y biến mất, chỉ kịp hô to tên đối phương.

“Nhìn thấy không?” Hoắc Vân Cương cười lạnh, nói với Sở Tuyên: “Cậu đừng tưởng rằng bên cạnh có quỷ liền hơn người, tôi cho cậu biết, cậu không đi theo tôi, tôi liền khiến con quỷ kia hồn bay phách tán.”

“Anh!” Nghe thấy gã lấy Hoắc Vân Thâm ra uy hiếp mình, Sở Tuyên có chút bó tay bó chân.

“Đi theo tôi!” Hoắc Vân Cương không tới một mình, bên cạnh gã còn có hai vệ sĩ áo đen, trước khi Sở Tuyên còn chưa ra khỏi công ty, những vệ sĩ kia đã tản ra canh giữ ở hai nơi, để ngừa Sở Tuyên chạy trốn.

“Giữa ban ngày ban mặt mà anh dám bắt cóc tôi?” Sở Tuyên bị hai người áp giải, không thể phản kháng.

“Thì như thế nào?” Hoắc Vân Cương nói: “Dẫn cậu ta đi.”

Mấy người lên xe, dùng băng dán trói ngược hai tay Sở Tuyên, miệng cũng dùng băng dán bịt lại.

Điện thoại trong túi quần cũng bị lấy mất.

Hoắc Vân Thâm bám theo sau lòng như lửa đốt, rồi lại không đến được xe của Hoắc Vân Cương.

Chiếc xe này đi một chốc liền rời khỏi thành phố, đi đến vùng ngoại ô.

Cuối cùng lái vào một vườn cây, hai bên đường cây cối um tùm rậm rạp, càng vào sâu ánh mặt trời càng ít.

Sở Tuyên tỉnh táo lại, chẳng những nhớ kỹ lộ trình, càng cẩn thận để ý chung quanh, hắn vẫn muốn chạy trốn.

Đồng thời cảm thấy rất lo lắng cho Hoắc Vân Thâm, không biết hiện tại y thế nào rồi.

“Đã đến, lôi hắn ra khỏi xe.” Hoắc Vân Cương ngồi đằng trước, dẫn đầu đi xuống.

Sở Tuyên bị hai vệ sĩ lôi xuống xe, hắn lập tức hết nhìn đông lại ngó tây quan sát hoàn cảnh bốn phía…

“Đừng nhìn, có nhìn cũng không có cơ hội cho cậu chạy.” Hoắc Vân Cương hừ lạnh nói với hắn, quay đầu đi về phía chỗ rừng cây.

Bên trong ánh sáng càng ảm đạm, hơn nữa còn có một mùi hương khiến Sở Tuyên cảm thấy quen thuộc.

Sau đó hắn mở to mắt mà chứng kiến, phía trước đặt một thi thể….  không sai, chính là thi thể, hiện tại mùi mình ngửi thấy chính là mùi thi thối.

Hoắc Vân Cương đứng bên cạnh Sở Tuyên, nói ra một câu lại khiến Sở Tuyên kinh hãi: “Thành sư phụ, tôi đã mang người đến, ôn hưởng dụng thỏa thích đi.”

Sở Tuyên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, thi thể kia là của Thành Lợi Minh sao?

Ông ta sao sẽ biến thành quỷ? Hoắc Vân Thâm không phải đã nói… sẽ không sao?

“Quỳ xuống!” Sở Tuyên bị hai tên vệ sĩ ép quỳ xuống đất, khiến hắn quỳ gối trước thi thể của Thành Lợi MInh.

Một loại lạnh lẽo rét thấu xương, lập tức từ đầu gối Sở Tuyên bò lên trên thân thể hắn, vào lúc này hắn gần như đã tuyệt vọng, chỉ hy vọng sau khi hắn chết đi cũng có thể biến thành quỷ…

Nếu như có thể vậy mà nói, cũng rất tốt.

“Hoắc Vân Thâm… như vậy tôi có thể đi cùng với cậu rồi…”

Hoắc Vân Thâm chạy tới nghe thấy lời nói này, cho dù hiện tại có hồn bay phách tan, y cũng không hối tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.