Mạch Kính bất giác run rẩy nhìn về phía đang phát ra tiếng động, nhìn thấy tay nắm cửa hướng di chuyển xuống rồi bật trở lại khiến đầu óc của cậu trống rỗng, còn chưa kịp nuốt thức ăn trong miệng thì đã vô thức lao tới siết chặt tay nắm cửa rồi sợ sệt nhìn tới nhìn lui.
Cạch cạch cạch.
Âm thanh mở cửa bên trong không lớn lắm, tiếng va chạm giữa lõi khóa và bộ phận chốt vang lên rất nhỏ nhưng người bên ngoài dường như đang dán sát vào cửa. Mạch Kính đứng dậy khỏi ghế, nghe thấy âm thanh tương ứng bên ngoài nên nhanh chóng đưa ra phán đoán chính xác.
Khi người bên trong siết chặt tay nắm cửa, người đàn ông che mắt lại bật cười một cách điên cuồng. Khuôn mặt điển trai hưng phấn đến nỗi vặn vẹo, trên trán trắng nõn nổi rõ những đường gân xanh vì gồng mình kiềm nén.
"Ha ha ha, ha ha ha."
Tiếng cười càn rỡ xuyên qua cửa truyền vào trong, Mạch Kính nghe xong chỉ cảm thấy đây không phải tiếng cười vui sướng của người bình thường, mà giống như một làn gió mang thổi đến mang theo tiếng gầm rú kinh hoàng của địa ngục.
Tối tăm, đáng sợ và đầy ác ý.
Trịnh Thù Quan đặt bàn tay to đang che mắt mình xuống chạm vào cánh cửa lạnh lẽo, nhẹ nhàng vuốt ve cánh cửa như vuốt ve mí mắt đỏ bừng của Mạch Kính, cố ý hỏi: "Sao em lại muốn khóa cửa?"
Giọng nói của người đàn ông vô cùng dễ nghe, bởi vì trong lời nói toát ra sự vui sướng và dỗ dành nên tựa như những lời trêu ghẹo đầy âu yếm.
Rất dễ khiến người nghe cảm thấy không thoả mãn, chỉ muốn nài nỉ người đàn ông nói thêm hai chữ mà mình muốn nghe nhất "cục cưng" sau câu nói kia.
Nhưng Mạch Kính chỉ cảm thấy quái dị và bối rối.
Trên thế giới này có quá nhiều chuyện cậu không thể hiểu nổi, không hiểu nhất chắc chắn chính là Trịnh Thù Quan.
Mạch Kính không phải là một tên ngốc, cậu đã lập kế hoạch cho cuộc đời và nỗ lực hết mình để đạt được mục tiêu từ khi còn chưa tròn mười tám. Trong xã hội này,dù đang trong giai đoạn học tập hay bước ra ngoài đi làm, những người có năng lực tiếp thu tốt lúc nào cũng có nhiều ưu thế hơn.
Ở những khía cạnh khác, Mạch Kính sẽ không bao giờ bỏ cuộc khi gặp thất bại chứ đừng nói đến việc sẽ khóc lóc hèn nhát. Nhưng giữ bình tĩnh trước người đàn ông này, là điều mà dù cố thế nào đi chăng nữa cậu cũng không thể làm được.
Học sinh giỏi đến mấy cũng không thể hiểu được suy nghĩ của tên biến thái, càng không thể nào thắng nổi hắn.
Cậu chỉ ngơ ngác nhìn cánh cửa đang tạm thời ngăn chặn được ác ma, đôi mắt đen nhánh lộ rõ sự nhút nhát khi bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào. Cậu từng bước lùi lại phía sau, dùng hai tay nắm lấy chiếc áo khoác vest trên người, co rúm lại như một con đà điểu ở góc phòng.
"Sao em lại phớt lờ tôi?" Trịnh Thù Quan có vẻ hoang mang, lễ phép mà khắc chế nhẹ nhàng gõ cửa, "Em không cho tôi vào phòng của mình à?"
Theo mỗi nhịp gõ bả vai mảnh khảnh của người trong phòng lại hạ xuống một chút, cho đến khi toàn thân Mạch Kính đều mềm nhũn, đầu óc mụ mị.
Người đàn ông ngoài cửa dần mất hết kiên nhẫn, hắn đang kéo dài sự thoả mãn chứ không phải tìm kiếm thoả mãn.
Nụ cười dần dần biến mất, Trịnh Thù Quan rút lại bàn tay đặt trên cánh cửa rồi ấn mạnh vào thái dương. Đôi mắt xanh nóng bỏng và tối tăm, khắp người đều toả ra một luồng khí vô cái đáng sợ và nguy hiểm. Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Em trách tôi tới tận hôm nay mới nhớ mang món thịt heo giòn cho bạn cùng phòng của em à?"
Sau khi lời nói vừa dứt, người trong phòng lập tức sửng sốt.
Lạch cạch, lạch cạch.
Đôi chân trần của cậu nhanh chóng va vào sàn nhà, Mạch Kính vừa định lao tới mở khóa cửa nhưng còn chưa kịp mở cửa để hỏi Trịnh Thù Quan, thì đã bị người đàn ông thiếu kiên nhẫn chen vào ôm chằm lấy.
Một bàn tay thon dài với các khớp rõ ràng dùng sức nắm lấy vai cậu, trong khi tay còn lại trực tiếp bóp chặt cằm ép cậu ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn, cơ thể nằm trọn trong lồng ngực rộng lớn của đối phương.
Ánh sáng rực rỡ bao quanh cơ thể của Trịnh Thù Quan, người đàn ông không nói một lời cúi đầu hôn lên môi cậu, trực tiếp lấp đầy khoang miệng của Mạch Kính.
So với nụ hôn gượng ép lần đầu tiên của hai người, người đàn ông chỉ biết vồn vã chiếm đoạt lấy mật ngọt mà không hề có mục đích, thì giờ hắn đã có mục tiêu rõ ràng. Sau khi đầu lưỡi chơi đùa chiếc lưỡi nhỏ đáng thương của Mạch Kính, hắn chuyển mục tiêu sang chiếc răng hổ nhỏ sát môi trái.
Mạch Kính chưa bao giờ biết bị liếm răng cũng sẽ trở nên nhạy cảm như vậy.
Còn kích thích hơn cả khi bị nắm lấy dương v/ật.
Hai chân của cậu lập tức trở nên mềm nhũn, thân hình gầy yếu xanh xao ngã xuống như cây lúa mì bị cắt rễ. Chỉ nhờ vào cái ôm chặt của Trịnh Thù Quan mới có thể giữ cơ thể run rẩy của mình đứng vững.
"À, bí mật nhỏ được cún con vất vả che giấu bị tôi phát hiện ra rồi."
Lưỡi của Trịnh Thù Quan hơi rút lại một chút, bàn tay vốn đang giữ cằm của cậu cũng chuyển qua xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Mạch Kính, giọng nói đè nén.
Mạch Kính không còn tâm trí tranh cãi xem mình có đang giấu bí mật nào hay không, nắm lấy cổ tay áo của hắn rưng rưng nước mắt hỏi: "Sao anh biết món thịt chiên? Anh, anh làm Vương An Thuận... A ưm."
Ánh mắt người đàn ông sắc bén, hai tay ôm lấy má Mạch Kính với sức lực mạnh đến nỗi như muốn bóp nát các khớp xương. Cơn đau mãnh liệt khiến cậu đau đớn nhăn mặt lại, cuối cùng không còn phát ra bất kỳ thanh âm nào nữa.
Sắc mặt của Trịnh Thù Quan rất u ám.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng khi Mạch Kính nói ra ba chữ "Vương An Thuận", những cảm xúc tiêu cực đen tối như muốn huỷ diệt thế giới lập tức trồi lên.
Cảm xúc đến quá đột ngột, đến mức gần như lấn át lý trí của hắn.
Hắn cảm thấy nguy hiểm, trong lòng nơm nớp lo sợ, nhưng đồng thời hành động mạo hiểm rõ ràng biết có hổ mà vẫn chui vào hang hổ này lập tức kích hoạt gen kiểm soát adrenaline trong cơ thể, khiến toàn thân hắn run rẩy vì hưng phấn, linh hồn như muốn gào thét.
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có cảm giác nào như thế này, khiến hắn cảm thấy thật khiêu chiến.
Thú vị.
Haha, rất thú vị.
Hóa ra cảm giác ghen ghét là thế này sao, chẳng trách có thể biến nhóm tinh hoa xuất sắc trên thương trường thành kẻ ngốc. Hắn thầm cảm thán trong lòng, thực sự là một vũ khí độc nhất vô nhị.
"Cún con phải nhớ cho kỹ." Hắn nói nhẹ nhàng, tựa trán vào trán cậu, "Đừng để tôi nghe thấy tên người khác từ miệng em, cũng đừng nhìn người khác trừ khi tôi cho phép. Nếu không... Ông đây sẽ từ từ ** chết em."
Hắn nhất định phải giữ những thứ khiến mình cảm thấy nguy hiểm ở bên cạnh... Để đối xử thật tốt.
Mạch Kính khó hiểu ngước mắt lên, vừa nhìn vào đôi mắt xanh tràn đầy dục vọng khủng khiếp đó lập tức cau mày quay sang hướng khác.
"Sao vậy?"
Trịnh Thù Quan thổi hơi thở nóng hổi lên cái cổ trắng nõn nhạy cảm của Mạch Tĩnh. Vẻ u ám lạnh lùng trên khuôn mặt bỗng nhiên biến mất chỉ còn lại vẻ dịu dàng ấm áp, áp dụng câu vui buồn thất thường rất nhuần nhuyễn: "Em chưa ăn cơm đúng không, để tôi ăn với em."
Mạch Kính cố gắng lờ đi cảm giác ngứa ngáy do hành động của đối phương gây ra, hai tay đẩy hắn ra: "Không, tôi no rồi."
"Vậy ăn thêm một chút đi, ăn ít như vậy sao mà no được?"
Người đàn ông thò tay vào trong áo vest chạm vào cái bụng mềm mại của Mạch Kính, thành công khiến lưng cậu cứng đờ và khuôn mặt trở nên trắng bệch.
Ánh mắt tối tăm nhìn về phía mình khiến Mạch Kính có ảo giác rằng mình đang bị biến thành một món ăn được dọn lên trên bàn.
Cậu sợ đến mức không dám nghiêng đầu.
Trịnh Thù Quan thấy cậu im lặng coi như đã đồng ý, đưa tay đỡ cậu lên rồi cùng nhau ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng ngủ. Một tay hắn nhéo vào đôi má trắng trẻo của Mạch Kính, một tay khác cầm chiếc thìa trên bàn lên: "Vậy em có muốn ăn canh trước không?"