Aston Martin là thương hiệu xe hơi sang trọng, nổi tiếng với thiết kế trang nhã, hiệu suất vượt trội và sản xuất bằng thủ công.
Nhưng khi thương hiệu này thiết kế các mẫu xe sang sẽ không bao giờ ngờ được có người mua xe mà chẳng chịu ngồi, cứ thích vừa quỳ trên chiếc ghế thủ công đắt tiền vừa đâm sâu vào hậu huyệt ướt nóng của người khác.
Mạch Kính bị ** càng lúc càng mạnh, phía trên cũng bị hôn càng lúc càng tàn nhẫn.
Trên người Trịnh Thù Quan như đã được kích hoạt một chế độ nào đó. Sau khi bắn ra lần đầu tiên, hắn tựa đầu vào mặt cậu hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, sau đó lại bắt đầu nhấp dương v/ật c/ương cứng dữ tợn của mình.
Đồng thời còn đưa tay về phía Mạch Kính cẩn thận dùng bàn tay và quần áo lau đi nước miếng chảy với tinh d/ịch dính trên môi, sau đó lại đưa chiếc lưỡi to của mình xông thẳng vào cổ họng như muốn đâm thủng thực quản của cậu.
Thiếu niên nhỏ yếu trắng muốt đã chịu đủ ức hiếp, ngay cả khóc lóc hay giãy dụa cũng không làm nổi. Nếu không có đôi chân dài của Trịnh Thù Quan kiềm lại, thì đôi chân đã mềm nhũn còn hơn cả sợi mì của cậu sẽ trượt xuống ngay.
Lớp kính chống nhìn trộm trên cửa sổ ô tô ngăn cản người ngoài nhìn vào bên trong, nhưng những tiếng da thịt va chạm nặng nề mà khêu gợi, cũng như chiếc xe đang rung lắc nhịp nhàng cũng đủ khiến những người đi ngang qua bãi đậu xe đỏ mặt suy nghĩ đến những thứ đen tối.
Trong những lúc bình thường, Mạch Kính nhất định sẽ oán giận muốn chết rồi xấu hổ phản kháng lại. Nhưng lúc này cậu đã sớm đầu hàng chịu trận, đầu óc nóng bừng làm cậu choáng váng mất đi khả năng suy nghĩ, mí mắt yếu ớt sụp xuống khiến tầm nhìn mờ mịt, hơi thở yếu ớt nhưng trái tim lại đập nhanh dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng bao trùm dục vọng khiến cậu như đang nghẹt thở nhưng cũng như sắp chết vì sung sướng.
"A... Ưmm..."
Người đàn ông đang ôm cậu lúc này cũng cảm thấy nóng bức, hắn cởi bỏ áo khoác và áo sơ mi để lộ thân hình thon gọn nhưng rắn chắc. Cơ bắp tuy không đến mức đồ sộ như huấn luyện viên thể hình, nhưng vẫn toát lên vẻ mạnh mẽ, thể hiện sức mạnh và nam tính của một người đàn ông.
Dù mồ hôi ướt đẫm khiến phần thân trên trở nên ướt át dính dấp, hắn vẫn toát lên vẻ uy nghiêm khiến không ai dám xem thường.
Rõ ràng màu da của hai người đều trắng như nhau, nhưng nhìn thoáng qua một cái đã biết thân hình nhỏ yếu đẫm mồ hôi nóng hổi của Mạch Kính chỉ thích hợp để bị người đàn ông cao lớn cường tráng đè xuống tuỳ ý chiếm đoạt.
Vô trận thứ hai, bởi vì đã làm qua một lần nên hậu huyệt chỉ biết mấp máy lấy lòng, nước dâm chảy ra tràn lan nên hắn không đeo bao cao su nữa.
Dương v/ật nhấp thẳng vào trong hậu huyệt ấm áp ướt át lập tức cảm nhận được bên trong khít khao cỡ nào, nó từ từ bao vây lấy dương v/ật liếm mút làm hắn sung sướng đến nỗi đôi xanh lam hung ác cũng nheo lại, ác liệt nhấp hông thô bạo ** như điên.
"À, theo lời của Đỗ Kinh Hồng, sau khi chúng ta gặp nhau cún con đã dùng mánh khóe trốn tránh tôi nhiều lần... Quá đáng thật đấy, em đối xử bất công với tôi nhiều lần rồi, bây giờ cún con ngoan ngoãn bù đắp lại tất cả được không?"
Hắn buông đôi môi ra nhìn Mạch Kính mơ màng yếu ớt nghiêng đầu sang một bên, nhẹ nhàng nói chuyện với cậu.
Mạch Kính có chiếc cổ nhỏ nhắn ấm áp, tấm lưng thẳng trắng mịn, vòng eo thon gọn và...
Lúc này theo những cú nhấp mạnh bạo của người đàn ông, cơ thể đang đong đưa của cậu cũng bất giác gật đầu xuống.
"Vui rồi, chúng ta thỏa thuận vậy nhé."
Trịnh Thù Quan thở hổn hển từng hơi, đôi môi nhếch lên càng lúc càng cao, vẻ mặt dần dần trở nên trông rất đáng sợ, trong đôi mắt xanh ấp ủ quá nhiều thứ sợ hãi cứ nhìn chằm chằm vào cậu.
Con thú nhỏ vẫn đang giãy giụa trong biển tình, cậu không thể phản ứng được chỉ biết nghe theo bản năng của mình. Dương v/ật thô cứng của người đàn ông mạnh mẽ thọc vào khiến cậu có cảm giác căng trướng, lúc nó tàn nhẫn rút ra còn cố ý đè lên điểm mẫn cảm khiến khoái cảm tê dại lan ra khắp cơ thể.
Nước dâm bên trong bị hắn dập thành bọt trong suốt, như một ngọn lửa đốt cháy dục vọng vốn đã tăng vọt của Trịnh Thù Quan.
Mà hai đầu v* đỏ bừng cứng ngắc của thiếu niên, hai hòn bi phía dưới khô quắt, ánh mắt mê ly và hô hấp yếu ớt, nhìn thoáng qua đã biết bị ** tàn nhẫn cỡ nào.
Hậu huyệt và tuyến tiền liệt đã hoàn toàn phản bội ý muốn của chủ nhân, nó tận hưởng khoái cảm tràn trề, mỗi lần bị dương v/ật dữ tợn thô bạo xỏ xuyên đều vui sướng đến rạo rực.
Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý, Trịnh Thù Quan dùng một tay nhéo cằm cậu kéo lại gần, đối phương vươn đầu lưỡi luồn vào trong khoang miệng yếu ớt bủn rủn của cậu.
Dù nơi đó đã sớm giương cờ trắng đầu hàng nhưng hắn nào có dễ dàng buông tha, dục vọng nóng bỏng theo đầu lưỡi mạnh mẽ tiến thẳng vào nơi sâu nhất, đốt cháy cổ họng, thực quản rồi sau đó dưới bụng cũng hơi nhói đau.
Mỗi khi cậu định nhân lúc khoảng nghỉ ngắn ngủi để lấy lại chút sức lực hay lý trí, dương v/ật đã c/ương cứng lâu đến không thể tưởng tượng lại chinh phạt vô cùng hung hãn, dễ dàng dập tắt hy vọng của cậu.
Nhấp vào được mấy cái hắn lại bắt đầu giở trò, véo phần đùi trong rồi mân mê đầu v* nhỏ, ấn lên chiếc bụng mềm mại hơi phồng lên, dùng lòng bàn tay cố ý khiêu khích q/uy đầu vốn đã rất mẫn cảm yếu ớt.
Đổi lại bình thường Mạch Kính đã nhanh chóng thét chói tai giãy giụa trước kích thích mãnh liệt, nhưng bây giờ cậu chỉ còn đủ sức cử động mười ngón tay rồi phát ra vài tiếng nấc nghẹn vì bị ức hiếp quá ác liệt.
"Hức, aaa...."
Trịnh Thù Quan có chút kinh ngạc, động tác chợt ngừng lại vài giây ngắn ngủi. Hắn buông cậu ra sau đó duỗi tay tùy ý lau đi những giọt mồ hôi nóng đang chảy trên gò má, để lộ khuôn mặt sắc sảo gợi cảm đang ướt át của mình.
Lại dùng một tay nắm lấy vai cậu, một tay bóp chặt vòng eo, dưới háng vang lên tiếng "phụt phụt" khi dùng hết sức nện vào trong hậu huyệt.
Người đàn ông này đúng là bền bỉ đến khó tin.
Một kẻ non nớt như Mạch Kính chắc chắn không đấu lại hắn nổi, cuối cùng đến khi tốc độ của đối phương cũng dần chậm lại, hắn thở hổn hển đâm sâu vào trong bắn ra tinh d/ịch, cậu cũng không chịu nổi nữa mà rơi vào hôn mê.
Lúc này, cánh mông nhỏ nhắn đã sưng to hơn gấp đôi. Khi người đàn ông rút dương v/ật mềm nhũn ra, tịch dịch màu trắng ngà từ từ chảy xuống từ cánh mông đỏ ửng, khiến cặp đùi xanh tím trông càng thêm d/âm mĩ. Khuôn mặt của Mạch Kính đã bị yêu thương đến thê thảm, nếu nói không còn chỗ nào trên mặt chưa bị cắn mút cũng không ngoa.
Nhưng những vết bầm xanh tím kiều diễm và những vết hôn đỏ rực lại khiến Trịnh Thù Quan nhìn Mạch Kính không hề chớp mắt, bọn họ như đang ở trong nơi rừng sâu u ám không có một tia sáng, còn hắn chính là một con dã thú đẹp đẽ mà tàn nhẫn đang đánh giá con mồi mình vừa bắt được.
Hắn sung sướng kết luận: "Xinh đẹp, rất hợp với em."
Kế đó hắn túm lấy cái áo khoác mình đã cởi ra khi nãy, lấy chiếc hộp nhỏ màu hồng nhung ở trong túi áo, bên trong là một đôi vòng tay điện tử nhỏ màu xám bạc tinh xảo. Trịnh Thù Quan lấy chiếc có kích cỡ nhỏ hơn cho Mạch Kính đeo, rồi lấy chiếc còn lại đeo lên bàn tay không có mang đồng hồ của mình.
Hắn cúi đầu thong thả tiến lại gần, đầu ngón tay vuốt ve đôi môi sưng đỏ của đối phương rồi đút ngón tay vào trong miệng véo chiếc lưỡi đỏ tươi, thản nhiên mỉm cười:
"Được rồi, trước đó là đùa thôi, bây giờ mới là quà thật."