Đôi môi mỏng cong lên duyên dáng đặt lên phần cổ lộ ra của Mạch Kính, cọ xát nhẹ nhàng mà đầy sắc tình. Giọng hắn khàn khàn hỏi: "Em tủi thân gì? Chẳng phải em chủ động sao?"
Vì cố ý đợi Mạch Kính tỉnh dậy, hắn không vội xuống giường rửa mặt thay đồ, mà trực tiếp ôm người vào lòng vừa cọ xát vừa chờ cậu thức dậy.
Hành động quấy rối nho nhỏ khiến chất lượng giấc ngủ của Mạch Kính giảm sút nghiêm trọng, cậu nhanh chóng thoát khỏi giấc mơ đen tối, trong khi nhắm mắt cậu xoay cổ để né tránh sự quấy rầy khó chịu của người đàn ông.
Kết quả tất nhiên là không nói cũng biết.
"Chào buổi sáng." Bàn tay to siết chặt lấy chiếc cổ đang ngọ nguậy của Mạch Kính, nhẹ nhàng cắn vào một dấu hôn đậm màu trên gáy mới chịu buông ra.
Hàng mi của Mạch Kính khẽ run lên, từ từ mở mắt nhìn vào đôi mắt xanh biếc rực rỡ rõ ràng đang rất vui vẻ của hắn, cậu do dự một lúc mới nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Trịnh Thù Quan nín thở.
Trên khuôn mặt luôn nở nụ cười bỗng xuất hiện thêm vài phần biểu cảm khó hiểu đối với người ngoài, hắn cố ý kéo dài giọng điệu như muốn xác nhận điều gì đó: "Tôi nói, chào buổi sáng."
Mạch Kính lúng túng khẽ nghiêng đầu, lại nhỏ giọng "ừm" một tiếng.
Giọng nói của cậu thật nhỏ, nếu Trịnh Thù Quan không nhìn chằm chằm vào cậu và dựa sát vào cậu chắc cũng đã không nghe thấy gì.
Cách trả lời đơn giản và bủn xỉn như vậy, không hề để lộ ra một chút dư thừa nào cho người khác, quả thật rất dễ khiến người nghe cảm thấy vừa hẹp hòi vừa thoả mãn kinh khủng.
Trịnh Thù Quan cảm nhận được dưới da thịt mình có một ngọn lửa màu xanh băng giá đang dâng trào cuồn cuộn, nó ẩn náu trong tủy xương, theo từng nhịp đập của trái tim mà bùng lên, gào thét len lỏi ra khắp cơ thể. Khiến bản thân hắn cùng với những tia lửa xung quanh ngai vàng đang bùng cháy cũng nổ đùng.
Hắn hít thở thật mạnh vài lần, cố gắng duy trì biểu cảm trên mặt nhưng nhanh chóng thất bại, dứt khoát nở nụ cười rạng rỡ đến trước mặt Mạch Kính.
"Cún con."
Khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên rõ ràng trên đôi mắt của Mạch Kính, đôi mắt sâu thẳm và mê hoặc như đại dương nhìn thẳng vào cậu không chút che giấu, lời nói ra toàn là lời khen ngợi.
"Em thế này thật đáng yêu, tôi rất... rất thích em."
Mạch Kính hơi ngửa đầu lên cẩn thận và nhanh chóng quan sát xung quanh, thấy vẻ ham muốn điên cuồng thường xuyên xuất hiện trên khuôn mặt đối phương đã tan biến, khiến tâm trạng cậu bỗng chốc thoải mái hơn và nếp nhăn trên trán cũng vô thức giãn ra. Tuy cậu không nở nụ cười dịu dàng nhưng cũng không còn cau có, cả người như một chú đom đóm lơ lửng trong đêm tối toả ra những tia sáng lấp lánh.
Trịnh Thù Quan im lặng không nói gì.
Hắn ôm người vào lòng, Mạch Kính cũng ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn yên tĩnh không một tiếng động. Cậu buông thõng vai, hai bàn tay hai bàn chân đều bị hắn nắm chặt, cả người toát lên vẻ nhẹ nhàng mong manh.
Đồng thời, cũng rất nhanh tạo ra một loại ảo giác ấm áp.
Trịnh Thù Quan lại muốn hỏi Mạch Kính câu hỏi đó, "Em muốn gì?"
Hắn biết rằng, lúc này trong lòng mình chỉ còn một ngọn lửa bùng cháy.
Đợi đến khi hắn mở miệng lần nữa, giọng nói không kiềm được tiếng nghẹn ngào và đè nén: "Không phải em định hoàn thành luận văn tốt nghiệp rồi bảo vệ luận văn sao? Tôi đã tìm người xem qua luận văn của em rồi, ý kiến sửa đổi có trên máy tính của tôi, đi, dậy đi, tôi dẫn em vào phòng làm việc."
Mạch Kính không hỏi hắn đã xem luận văn tốt nghiệp của mình lúc nào, điều duy nhất cậu quan tâm là trong những câu chữ khàn khàn của người đàn ông, chầm chậm hiện ra một dây leo kỳ lạ, nóng bỏng lại khó mà tóm lấy đang lao về phía cậu.
Khiến cậu cảm thấy bất an một cách kỳ lạ.
Nhưng không thể làm gì được.
Vì vậy, khi đối phương dùng lòng bàn tay to lớn từ từ ôm lấy hơn phân nửa chiếc cổ, cậu vẫn không phản kháng chỉ giữ vẻ mặt bình thản cụp mắt xuống, nhỏ giọng "ừm" một tiếng.
Không ngoài dự đoán, đối phương siết chặt vòng tay đang ôm lấy cậu.
Người đàn ông cuối cùng cũng còn có chút lương tâm, kéo hộc dưới cùng của tủ đầu giường lấy thuốc mỡ và thuốc bôi cho vùng kín.
Tất nhiên, lòng tốt của hắn thực sự rất hạn hẹp.
Trịnh Thù Quan chỉ bôi thuốc cho Mạch Kính ở những chỗ da bị trầy xước, còn nơi riêng tư thì thoa dùng thuốc chuyên dụng, những chỗ khác hắn coi như không thấy mà bỏ qua. Lúc thấy ánh mắt nghi hoặc của Mạch Kính liếc qua, hắn còn ngạc nhiên hỏi: "Vậy không ổn sao?", có thể nói là rất hợp tình hợp lý.
Mạch Kính dời mắt đi.
Địa điểm chuyển sang phòng thay đồ, Trịnh Thù Quan buông cậu xuống trước một trong những tủ đựng đầy ắp quần tây, sau đó không chút e dè cởi hết quần áo trước mặt cậu rồi lựa chọn từng món mặc lên người.
Quần lót, sơ mi, kẹp cà vạt, quần tây, thắt lưng, từng món đồ dần dần bao phủ thân hình hoàn hảo cường tráng. Đến bước thắt cà vạt, Trịnh Thù Quan nghiêng đầu rồi bỗng nhiên ngồi xổm xuống, một tay đưa ra trước chống lên chiếc tủ quần áo sau lưng Mạch Kính.
"Nhắm mắt làm gì, à, đang muốn đòi hôn sao?" Hắn cười.
Ngọn đèn trong thay đồ sáng trưng, nhưng tầm nhìn bỗng chốc tối sầm. Mạch Kính nhắm mắt theo bản năng, hàng mi run lên vì bất an. Cậu ngập ngừng hé mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là một chiếc cà vạt màu xanh ngọc có họa tiết tối màu xoè ra hai bên, rủ xuống trước lồng ngực săn chắc của người đàn ông.
Cậu theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, người đàn ông trước mặt có sống mũi cao, đôi mắt sâu thẳm, chỉ nụ cười trên khóe miệng đã khiến người ta có cảm giác không tốt đẹp gì, kết hợp với câu nói trước đó khiến tim Mạch Kính bỗng nhiên đập thình thịch.
Trước khi đôi môi gặp họa, cậu lên tiếng: "Để tôi thắt cà vạt cho anh."
Một khoảng im lặng.
Hai giây sau, đối phương thở hồng hộc trực tiếp vồ vào người cậu, một tay đè chặt tay cậu, một tay kéo ra hai cái cúc trên áo sơ mi.
Hắn sắp nổ tung, thực sự sắp nổ tung.
"Cún con, cún con, a, ngoan nào cún con." Hắn vừa lẩm bẩm vừa hôn loạn xạ lên trán, gò má, khóe miệng và cằm của cậu.
Mạch Kính nhìn chung rất gầy, hầu như không có thịt thừa nhưng nếu có thì phần lớn tập trung ở những nơi người ngoài khó nhìn thấy. Do động tác của Trịnh Thù Quan mà nơi đó khẽ lắc lư nhẹ, tạo nên một sự cám dỗ trong thầm lặng.
Trịnh Thù Quan liếc mắt nhìn thoáng qua mà ngọn lửa trong lòng càng bùng cháy dữ dội, còn chưa kịp hôn khắp mặt Mạch Kính thì bản thân đã trở nên rối bời trước.
Vì biết chút nữa còn có việc phải làm, Mạch Kính cũng không chịu nổi sự tàn bạo của hắn. Cuối cùng hắn đành phải hung hăng hôn Mạch Kính một hồi, sau đó đi ra rửa mặt rồi thay một bộ đồ mới.
Sau khi xong xuôi hắn bế Mạch Kính đã kiệt sức đến mức muốn ngủ gật, đến chiếc ghế bành trước bàn máy tính trong phòng làm việc. Hắn nhẹ nhàng bước ra ngoài và khóa cửa phòng lại, dặn dò nhà bếp nhớ mang thức ăn lên đúng giờ, sau đó mới quay người xuống lầu đi gặp vị khách đến thăm hôm nay.
Cửa sổ được lắp đặt rào chắn mới tinh, cửa phòng cũng bị khóa chặt không thể trốn thoát. Mạch Kính bình tĩnh lại, đưa tay gõ nhẹ lên bàn phím trước mặt, quả nhiên ba chữ ở góc dưới bên phải màn hình hiện lên: "Không có mạng".
Cậu dời tầm mắt, cầm chuột nhấp vào tệp "Đề xuất sửa đổi" trên màn hình rồi đọc từng chữ một.
"Xin chào bạn học, tôi đã đọc qua luận văn và có một số nhận xét cá nhân như sau. Nếu có phần nào khúc mắc, xin hãy xem xét một cách toàn diện, cảm ơn."
"Bài luận đã tập trung vào vấn đề chính và trình bày từ đầu tới đuôi rất mạch lạc. Tuy nhiên, phần tổng hợp nghiên cứu chưa thực sự sâu sắc. Theo ý kiến của tôi, cậu có thể chưa tìm hiểu kỹ về tiến trình nghiên cứu và hệ thống lý thuyết liên quan đến lĩnh vực, vì vậy tôi đề nghị..."
Cậu dần dần tập trung vào luận văn, hoàn toàn gạt Trịnh Thù Quan ra khỏi đầu.