Bị Nam Chính Điên Cuồng Cưỡng Ép Yêu

Chương 41: Công khai hẹn hò



Đương sự bây giờ đang cảm thấy hối hận, cực kỳ hối hận.

Biết thế đã không nói cho người khác biết biệt danh của mình.

Nhất là không được nói cho Trịnh Thù Quan biết.

Mặc dù đây chỉ là biện pháp tạm thời.

Ban ngày ban mặt ngay trong phòng làm việc, Mạch Kính đã vượt xa ngưỡng chịu đựng, cơ thể lẫn tinh thần đều không thể chịu nổi nữa.

Cũng không biết vì lý do gì, lần trước Trịnh Thù Quan bắt đầu sờ soạng đầu v* của cậu xong đã bắt đầu có hứng thú với chỗ này. Hắn cởi quần áo của Mạch Kính ra, ngoài miệng vẫn hỏi: "Anh có thể hôn chỗ này được không?" Nhưng trước khi lời nói ra khỏi miệng, hắn đã hướng mắt về phía đầu v* xinh xắn của cậu.

Hắn bảo cậu bò về phía trước, nhưng Mạch Kính một bước cũng không thể bò nổi, hai chân bủn rủn không còn chút sức lực nhưng nếu cậu không chịu hợp tác, Trịnh Thù Quan đáng ghét sẽ móc cái cây dương v/ật khổng lồ trong quần mình ra, ngồi xổm xuống làm bộ muốn đút dương v/ật đã hơi cứng vào ‍‌trong lỗ nhỏ chưa kịp lành.

Mà nếu Mạch Kính thật sự chật vật bò về phía trước, hắn sẽ nhanh chóng kiềm chặt vòng eo không cho cậu nhúc nhích. Sau đó hắn sẽ áp sát vào người cậu, hai tay vòng qua xương sườn trực tiếp chơi đùa với hai đầu v* nhỏ nhạy cảm.

Mạch Kính bất lực, lo lắng đến độ mồ hôi lạnh chảy đầy mặt, mồ hôi chảy xuống đôi mắt làm cậu không thể mở mắt nổi, cũng không thể phát ra âm thanh nào... Bởi vì cậu bị hắn kêu phải ngậm áo trong miệng, nếu áo mà rớt xuống hai người sẽ công khai hẹn hò bằng ảnh giường chiếu.

Trịnh Thù Quan chắc sẽ không ngại đăng mấy bức ảnh thế này.

Nhưng cảm giác ngượng ngùng không cho phép Mạch Kính làm thế.

Cậu bị bắt tiết ra một lượng lớn nước bọt, còn buộc phải ngửi hết mùi hôi trộn lẫn với mùi quần áo. Mồ hôi lăn dài trên trán trượt xuống, khiến toàn bộ chiếc cằm ướt đẫm vệt nước sáng bóng.

Ngoài việc phát ra những tiếng khóc thút thít, cậu không còn làm được gì nữa.

Trịnh Thù Quan không biết tại sao lần nào Mạch Kính cũng có thể khóc lóc thảm thiết đến vậy, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy thoả mãn và vui sướng khi thấy cún con khóc vì mình. Hắn ôm chặt người kia vào lòng, xoay mặt của người đó lại muốn hôn lên đôi môi của đối phương, lại thấy cậu vô thức né tránh, cười hỏi: "Trốn cái gì đấy?"

Mạch Kính không nói gì, chỉ cắn chặt cái áo trong miệng.

Trịnh Thù Quan thấy vậy không còn cách nào khác đành phải từ bỏ ý định hôn cậu, ngược lại cúi đầu cắn mút vào yết hầu không lớn lắm của cậu, đôi môi tiếp tục dời xuống chậm rãi hôn lên xương quai xanh, cuối cùng trực tiếp nắm lấy bộ ngực phẳng lì của cậu mà cắn.

Cơn đau khiến Mạch Kính theo bản năng cau mày, cậu lắc đầu muốn đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt ra, nhưng cổ tay đột nhiên bị nắm chặt đè sát ở bên hông, tư thế đột nhiên thay đổi.

"Em cương rồi à? Để anh giúp em nha cún con."

Cổ tay bị hắn nắm chặt đi vuốt ve dương v/ật của mình, còn bị lời nói của người đàn ông mặt dày vô liêm sỉ liên tục kích thích, đầu óc Mạch Kính chợt đau nhức, ngơ ngác nhìn lên lại không nhìn thấy ánh mắt của đối phương, chỉ thấy hắn căng chặt quai hàm như đã sắp không nhịn được nữa.

Cảnh này thực sự rất quen thuộc.

Mỗi lần Trịnh Thù Quan muốn làm tình trong tư thế trực diện, cậu đều cố tình dời mắt đi không nhìn xuống nhưng vẫn biết trong cơ thể mình đang có một cây dương v/ật thô to đáng sợ đang đâm thẳng vào, tàn nhẫn đâm vào rút ra còn hung hăng cọ xát, kéo theo thịt non màu đỏ tươi mẫn cảm vách trong ra.

"Hức hức."

Cún con nhìn hắn với đôi mắt rưng rưng.

Cậu biết thứ đó mạnh đến mức nào, lần nào nó cũng có thể khiến cậu sướng như điên. Sau khi đút vào nó sẽ nấc dồn dập, thời gian cương cứng cũng cực lâu, gân xanh nổi lên dập dữ dội, không biết khi nào lại sưng to thêm một chút.

Cậu không làm được.

Cậu thực sự không thể.

Bây giờ cậu đang sợ muốn chết.

Đôi mắt đen nhánh tràn ngập sự cầu xin, cảm xúc của cậu lộ rõ mồn một rất dễ nhìn thấu.

Trịnh Thù Quan mỉm cười ôm lấy nửa người của cậu, bàn tay to lớn đè lên bàn tay nhỏ trắng nõn cùng nhau vuốt ve dương v/ật. Đợi đến khi dương v/ật run rẩy sắp bắn ra tinh d/ịch, hắn mới cố ý dùng ngón tay cái chặn lại q/uy đầu, rồi thử mân mê chọc ngoáy bên trong lỗ nhỏ. Đến khi dương v/ật sợ tới mức không dám bắn ra, hắn mới nắm lấy tay Mạch Kính an ủi lần nữa.

Làm như vậy mấy lần cậu đã không nhịn được nữa mà mềm nhũn ra, mất hết sức lực phản kháng, vật dưới háng cũng trở thành đồ chơi trong tay Trịnh Thù Quan.

Trong phòng làm việc không có đồ đạc thích hợp để hai người làm tình, lại càng không có giường nằm.

Bởi vậy hắn chỉ ôm Mạch Kính, một tay chơi đùa với món đồ chơi mới có được, tay kia khóa chặt cơ thể cậu. Chờ đến khi dương v/ật bắn ra luồng tinh d/ịch trắng đục cuối cùng, tinh d/ịch chảy xuống đùi trong từ từ nhiễu lên tấm thảm lông sang trọng trên mặt đất. Dương v/ật của cậu mềm nhũn nằm trên bụng dưới, người đàn ông mới chịu thong thả buông ra.

"Bây giờ chắc đã đến lượt anh phải không?"

Bảy giờ sau.

Trịnh Thù Quan vừa đăng một bài viết lên vòng bạn bè.

[Trước đây: "Xin chào, mấy người?" "Một người."]

[Bây giờ: "Xin chào, mấy người?" "Hai người."]

Kèm theo đó là một bức ảnh chụp chung của hai người.

Một người đàn ông có địa vị như Trịnh Thù Quan đương nhiên sẽ ăn mặc chỉnh tề, không chỉ thế hắn còn cố tình mời thợ trang điểm đến làm tóc và trang điểm cho cả hai. Sau đó lại gọi cả một đội ngũ nhiếp ảnh đến chụp hình, khiến cho Mạch Kính vốn đã mệt mỏi nay càng thêm buồn ngủ, được giữa chừng đã thiếp đi.

Càng tiện cho hắn.

Dưới ống kính, hai người đứng bên ngoài căn phòng kính trên tầng cao nhất, phía sau là bầu trời đêm lung linh được điểm tô những màn pháo hoa rực rỡ. Người đàn ông điển trai trong bộ vest trắng tự tin ôm chặt người yêu nhỏ nhắn trắng trẻo vào lòng, cánh tay hắn không ngần ngại đặt trên eo của Mạch Kính.

Bầu trời đêm ngập tràn ánh sáng pháo hoa lấp lánh, trên gương mặt của người đàn ông lộ rõ vẻ vui sướng, hắn dịu dàng đặt đôi môi mỏng lên vành tai của đối phương.

Hành động thân mật, ánh mắt đầy mờ ám, không ai có thể hiểu sai mối quan hệ giữa hai người.

Bài đăng này được đăng lên, suốt một thời gian dài cũng không thấy ai bình luận. Ngược lại, điện thoại của Trịnh Thù Quan lại đổ chuông liên tục.

Hắn rất kiên nhẫn nghe hết mọi cuộc gọi, câu đầu tiên hắn luôn nói là: "Ừ, tôi đang yêu."

Mặc kệ sự điên cuồng ở đầu dây bên kia.

Mạch Kính vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh.

Cậu cảm giác mình như đang mơ, trên tòa nhà cao tầng có người khoác lên mình tấm màn voan dệt bằng ánh trăng và pháo hoa, cúi xuống nhẹ nhàng hôn cậu.

Sau đó... Sau đó cậu bị tiếng nói liên tục đánh thức.

Cậu gối đầu lên đùi người đàn ông, tầm mắt hạ xuống lập tức nhìn thấy hắn đang ngang nhiên dùng điện thoại của mình, giúp cậu đăng bài lên vòng bạn bè.

"Hả?"

"Anh là ai? Tại sao lại xuất hiện trong vòng bạn bè của tôi?"

"Đờ mờ! Là Mạch Mạch đó à!"

"Xác chết vùng dậy?"

"Cậu thích con trai hả???"

"Chơi truth or dare sao? Mau nói cho tao biết là truth or dare đi!"

"Tao biết ngay mà! Tao biết hết moẹ rồi! Mấy năm nay mày im re, thì ra là muốn giấu chuyện lớn."

"Khoan đã, người trong ảnh của cậu là ai vậy? Tôi thấy hơi quen mắt."

"Ơ hay, mày yêu Trịnh Thù Quan hả?"

"Tao không hiểu, thật sự không hiểu, hai người... bình thường cũng chẳng thấy nói chuyện gì mà."

"Sắp tốt nghiệp rồi mà còn bày trò nữa, không muốn tụi tôi yên tâm bảo vệ luận văn tốt nghiệp à?"

"Ba bốn năm rồi không thấy cậu xuất hiện, tôi chỉ hỏi một câu, nếu tôi không ngại cậu thích con trai, cũng sẽ chúc phúc cho cậu và bạn trai hạnh phúc, chúng ta vẫn tiếp tục làm bạn được không?"

Trịnh Thù Quan lướt xem các bình luận, bàn tay ấm áp khô ráo đưa ra xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng vì ngủ của Mạch Kính, khóe miệng cong lên: "Cún con nhà mình cuối cùng cũng tỉnh rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.