Âm thanh giao cấu và hỗn loạn bên cạnh vô cùng chói tai.
Mạch Kính tuyệt vọng che lại khuôn mặt đang khóc thút thít, không hiểu tại sao Đỗ Kinh Hồng vẫn có thể rên rỉ dâm đãng dù bị đối xử như vậy.
Cậu chịu đựng cảm giác khó chịu khi những ngón tay thô to dính chất bôi trơn lạnh lẽo đút vào trong hậu huyệt, để không chọc giận ác ma mà cậu phải cố gắng hết sức để kiềm chế bản năng phản kháng của cơ thể, nhịn đến nỗi trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trịnh Thù Quan không nhận được câu trả lời nên cúi đầu nhìn cậu, cười nhẹ: "Đã suy nghĩ kỹ rồi, thật sự không định giúp tôi sao?"
Hai ngón tay tẩm đầy chất bôi trơn đâm thẳng vào cái lỗ nhỏ hẹp giữa hai cánh mông trắng nõn, có thể nói là gần như đút vào hết toàn bộ. Mạch Kính lần đầu tiên bị thâm nhập đã đạt đến độ sâu đáng sợ như vậy, nên không khỏi càng phản ứng dữ dội hơn.
"Á! Đau quá. Đừng mà, tôi đeo, tôi đeo vào cho anh ngay!! Giúp anh đeo mà!"
Đôi môi hồng hào ban đầu mất đi màu sắc, cậu khóc lóc thảm thiết, phần thân trên cong lên, bàn tay và ngón tay vội vàng nắm lấy chiếc bao cao su trên mặt đất, bởi vì động tác quá mức hấp tấp mà bị bao cao su giật lại bắn vào tay.
Hầu hết những người nuôi cún trên thế giới đều giống nhau.
Bản thân hắn bắt nạt cún con đến mức rơi nước mắt thì không sao, nhưng nếu cún con tự làm tổn thương mình lại khiến hắn vừa tức vừa buồn cười.
Trịnh Thù Quan lập tức dịu giọng, dùng giọng điệu dịu dàng xen lẫn trách móc dỗ dành cậu: "Nhìn em xem, sao lại sốt ruột thế?"
Cổ tay Mạch Kính run lên đau đớn, còn phải kìm nén cơn buồn nôn để xé thêm một chiếc bao cao su khác. Trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi khi sắp bị một con thú khổng lồ ăn thịt, đầu óc ong ong khiến cậu không còn hơi sức chửi hắn vô liêm sỉ.
Cậu nức nở, sợ hãi nhỏ giọng lặp lại: "Tôi đeo cho anh, đeo cho anh ngay."
Có vẻ rất hốt hoảng.
Trịnh Thù Quan có thính giác rất nhạy, giọng nói nhỏ nhẹ toát ra vẻ nhút nhát sợ sệt, nhưng hắn không biết làm thế nào mà mình lại có cảm giác như đối phương đang nói ra những lời âu yếm ngọt ngào.
Hắn mong ngóng nhìn Mạch Kính đanh run rẩy tiến lại gần, vì tư thế nên một phần mái tóc đen mềm mại xoã xuống trên xương quai xanh, cậu lại không kiềm được tiếng khóc thút thít khiến cả người ướt dầm dề như một con thú nhỏ mắc mưa.
Sau khi bắt cậu về nhà, hắn mới phát hiện từng nơi trên người cậu đều được tạo ra theo sở thích của mình. Ngay cả thế giới này cũng công nhận cậu là cún con của hắn cơ mà.
Khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút... Say mê.
Thật là một cảm giác tuyệt vời.
Mạch Kính loay hoay một hồi mới xé được bao cao su ra, cúi đầu tìm kiếm dương v/ật loả lồ của người đàn ông mới bàng hoàng phát hiện thứ đó còn to hơn lúc cậu chạm vào, các đường gân xanh xung quanh nổi lên tạo thành một hình dáng hung hãn.
Sao nó vẫn lớn thế?
Sao nó có thể lớn như vậy được?
Sao vẫn lớn hơn được chứ?
Trịnh Thù Quan không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác sợ hãi trước dương v/ật to ra của hắn, "Cún con đáng yêu, haha."
Hắn cố tình đẩy eo về phía trước để cún con nhìn kỹ hơn.
"Thế không phải nhìn rõ hơn sao?"
Mạch Kính vẫn không thể nào hiểu nổi, người đàn ông trước mặt rõ ràng có thân hình cân đối, gia thế danh giá, ngoại hình xuất sắc. Hắn cũng biết bản thân bị cậu hấp dẫn là do "thế giới" này tác động, tại sao bây giờ còn có thể cười vui vẻ thế được?
Thậm chí nụ cười này còn đáng sợ hơn những người vốn có vẻ ngoài hung tợn.
Mạch Kính có cảm giác mình đang đứng ở mép vách đá, biến thành một con chim bị súng săn bắn trúng. Cậu rơi tự do trong những hạt mưa, rơi rất lâu mà không còn nơi nào để bám vào, cũng không có cách nào để leo lên.
Tất cả những gì cậu có thể làm là mở to mắt chờ đợi cái chết, bối rối nhìn về hướng viên đạn đang bay về phía mình.
"Tại sao? Tại sao lại là tôi?"
Trịnh Thù Quan chưa bao giờ là người mềm lòng, nhất là vào thời điểm quan trọng như vậy càng không bao giờ dừng lại, hắn kiên nhẫn thúc giục: "Cún con không muốn tiếp tục sao?"
Người đàn ông cao lớn, cơ bắp săn chắc nhưng không đến mức quá cỡ, từ cẳng tay đến cánh tay nổi lên những đường gân xanh đang dâng trào sức sống.
Đối phương đại diện cho những kẻ lắm tiền nhiều của, tầng lớp xã hội trên đỉnh kim tự tháp, bất chấp tất cả miễn là đạt được điều mình muốn và điều quan trọng nhất vào lúc này... giá trị bạo lực.
Lồng ngực Mạch Kính đập nhanh dồn dập, khoảng ba bốn giây sau đôi vai nhỏ nhắn của cậu rũ xuống như cam chịu số phận, run rẩy đáp lại: "Được rồi, được rồi."
Cậu đeo kính để che đi khuôn mặt chứ thị lực thực sự khá tốt, từ khóe mắt cậu có thể nhìn thấy ánh mắt rực cháy đang nhìn mình. Ánh mắt này liếc qua nhìn lại ghi nhớ hết từng phản ứng nhỏ của cậu, cuối cùng nặng nề dừng lại trên môi.
Không biết đối phương có ý gì khác nên Mạch Kính bồn chồn không yên, động tác trên tay vô thức tăng tốc. Hàng mi ướt trên mí mắt sưng tấy dính lại với nhau, run run như một con bướm đen vướng vào tơ nhện sau cơn mưa.
Chiếc bao cao su mỏng được đeo vào dương v/ật c/ương cứng, lúc ác ma đút ngón tay vào cơ thể của cậu không hề để ý gì, nhưng đến lượt cậu đeo bao cao su cho hắn lại phải cẩn thận từng li từng tí.
Trịnh Thù Quan lại bắt đầu di chuyển tầm mắt.
Cún con thật là nhát gan, chỉ giúp đeo bao cao su thôi mà sao lại sợ như vậy?
Nhưng phản ứng cũng rất dễ thương.
Đặc biệt ánh mắt của cậu cứ nhìn chằm chằm vào dương v/ật của hắn, sau khi nhìn chằm chằm một lúc lại đột nhiên nhìn đi nơi khác như bị bỏng, được vài giây lại ngập ngừng quay lại nhìn tiếp.
Trịnh Thù Quan có cảm giác con thú trong lòng đang gầm lên phấn khích, vì nhận ra phản ứng bất ngờ của con mồi..
Hắn không lãng phí thời gian mà đút thêm một ngón tay nữa.
Hành động đột ngột khiến đầu ngón tay và môi của Mạch Kính trắng bệch, vệt đỏ hai bên má và nước trong mắt biến mất chỉ còn lại một cái cau mày, hàm răng trên cắn chặt môi dưới cũng không thể ngăn tiếng hét đau đớn tột độ thoát ra khỏi cổ họng.
Sau khi hít sâu vài hơi cậu cầu xin kẻ thủ ác: "Đau quá, Trịnh Thù Quan, đừng làm thế mà, đừng làm thế, làm ơn chậm lại được không? Tôi xin anh đó."
"Được rồi."
Hắn đồng ý nhanh hơn cậu tưởng tượng, đôi mắt hẹp sâu thẳm như biển cả lại toát ra vẻ dịu dàng.
Mạch Kính dừng khóc cũng mất hết mọi phản ứng, đứng đó bất lực nhìn ác ma rút cả ba ngón tay ra rồi đẩy dương v/ật vào trong hậu huyệt.
Ướt át, nhớp nháp, xa lạ, to lớn khiến người ta sợ hãi.
Trịnh Thù Quan dừng lại, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên đôi mắt xanh đong đầy ý cười: "Đây là lần đầu tiên cún con đến đây, nên chắc không biết căn phòng này ngoài việc xem phim còn có chức năng ghi hình và quay phim... Mặt em đừng trắng bệch thế, tôi còn chưa nói hết câu, đừng lo, tôi không có thói quen cho người khác xem nhưng..."
Hắn đặt ngón trỏ của một bàn tay lên đôi môi mỏng, lời nói đầy ẩn ý: "Cún con, bây giờ tôi bắt đầu ghi âm nên đừng kêu đó." Hắn cười, "Đừng kêu."
Để tránh Mạch Kính không nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, hắn chỉ vào cảnh tượng dâm loạn bên cạnh và ân cần giải thích: "Dù gì đoạn ghi âm này cũng được bán ra ngoài."
Một âm thanh ù ù truyền qua tai, nỗi sợ hãi tột độ đã nuốt chửng hết dũng khí phản kháng của Mạch Kính. Cậu lặng lẽ rơi nước mắt, đưa tay ra che môi rồi phục tùng gật đầu.
"Số 1, bật ghi âm lên, hẹn giờ 3 tiếng sau sẽ kết thúc."
"Quá trình ghi bắt đầu sau khi đếm ngược 10 giây, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, tích tích."
Đèn báo màu đỏ trên tường nhấp nháy hai lần.
Tên ác ma tuấn mỹ nghiêng người về phía con, dùng ngón tay cái nhéo vào xương quai xanh mảnh khảnh của cậu. Hắn tiến lại gần nhấp dương v/ật vào trong từng chút một, ghé sát mặt vào tai Mạch Kính chậm rãi nói.
Giọng của hắn là giọng nói điển hình của mấy tên trai điểu được lắm người mê nhưng bị mắng cũng không ít.
Hơi thở lướt qua những sợi lông tơ trên mặt khiến cậu cảm thấy ngứa ran.
"Cún con giỏi quá."
"Cún con ăn rất giỏi, chỉ còn lại một chút nữa thôi."
"Cún con làm việc chăm chỉ đấy, cún con, cố lên."
"A, cún con ăn hết rồi."
Cuối cùng hắn ngẩng đầu thở ra một hơi sảng khoái, tiếng thở khàn khàn cũng gợi cảm và quyến rũ gấp bội.