Có câu tục ngữ "Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ" là vậy.
Tần Tạ cúp máy, uống thêm một hớp trà mới bình tĩnh lại được.
Mọi người nhìn chằm chằm vào Khương Thất Ngư điều khiển máy thu hoạch tiến vào cánh đồng ngô.
Ai có thể cho họ biết, tại sao Khương Thất Ngư lại biết lái máy thu hoạch không?
Hệ thống cũng rất tò mò: [Ký chủ, chị học kỹ năng này ở đâu vậy?]
Khương Thất Ngư lười biếng đáp: [Cuộc sống không dễ dàng, phải đa tài đa nghệ.
]
Học ở đâu à? Đương nhiên là học từ những thế giới xuyên nhanh trước đây.
Buổi chiều nắng gắt, trán cô gái xinh đẹp lấm tấm mồ hôi trong suốt, dưới ánh nắng trông vừa linh động vừa rạng rỡ.
Mạnh Kỳ Yến ngồi bên cạnh cô, trông như một vệ sĩ, lại như một kỵ sĩ.
Hệ thống lại nói: [Ký chủ, chị có thấy đại phản diện hơi kỳ lạ không?]
Máy thu hoạch tiến lên ổn định, một mảng lớn ngô ngã xuống trên cánh đồng, có cảm giác như mở rộng lãnh thổ.
[Không thấy.
]
Cười chết mất! Khương Thất Ngư hoàn toàn không để ý.
Lúc này trong đầu cô chỉ có đồ ăn đồ ăn!
Hệ thống vuốt cái cằm vốn không tồn tại: [Anh ta không dính lấy nữ chính, lại dính lấy chị là sao?]
Khương Thất Ngư đảo mắt: [Cậu là hệ thống mà lại hỏi tôi? Làm sao tôi biết được?]
Hệ thống: […]
Khương Thất Ngư lơ đãng nhìn thoáng qua boss phản diện ngồi bên cạnh, đột nhiên mắt sáng lên.
[Tôi biết rồi!]
Hệ thống giật mình: [Tại sao tại sao?]
Khương Thất Ngư đầy căm phẫn: [Không hổ là boss phản diện! Tên này gian xảo thật! Anh ta muốn kiếm chác đồng vàng của tôi.
Trời ơi! May mà tôi phát hiện kịp thời.
]
Hệ thống: […]
Chị thì biết cái beep ấy!
Boss phản diện có thể là loại người đó sao?
Khương Thất Ngư vẫn tiếp tục thu hoạch ngô, đôi mắt đẹp lại liếc nhìn Mạnh Kỳ Yến.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt cô gái lấp lánh như ngọc bảo, bị cô nhìn như thế, trái tim Mạnh Kỳ Yến bỗng đập nhanh hơn.
Sau đó tiếng lòng của Khương Thất Ngư vang lên: [Phải dùng cách gì để đẩy anh ta xuống bây giờ? Muốn chia đồng vàng với mình là không thể được!]
[Hay là giả vờ vô tình đá anh ta một cái?]
Khương Ngũ Hồ nghe thấy suy nghĩ này, ngẩng đầu liếc nhìn Mạnh Kỳ Yến, khóe miệng nở nụ cười khi người gặp họa.
Đúng đó! Đá anh ta một phát đê!
Ai bảo anh ta cứ bám theo như đỉa mãi!
[Anh ta nên đi đào đất! Không thì đi gánh phân cũng được!]
[Uầy! Nhìn cánh tay, cẳng chân nhỏ xíu của hắn, chắc đào đất không nổi đâu! Gánh phân thì e là sau này không ai thuê anh ta đóng phim nữa! Lại trở thành bé đáng thương mất.
]
[Thế này thì làm sao đây?]
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Thất Ngư tiến lại gần Mạnh Kỳ Yến, nói nhỏ: "Anh không muốn làm việc đúng không?"
Thực ra Mạnh Kỳ Yến có thể đi đào đất, nhưng anh không yên tâm để Khương Thất Ngư lái máy thu hoạch một mình.
Anh chớp chớp mắt, hàng mi dài dưới ánh mặt trời trông như cánh bướm vỗ nhẹ, đẹp vô cùng.
Khương Thất Ngư bỗng cảm thấy trái tim mềm nhũn.
[Trông bé xinh đẹp yếu đuối thế này, thật là làm người ta không chịu nổi! Không làm thì không làm thôi.
]
Chưa đợi Mạnh Kỳ Yến trả lời, Khương Thất Ngư đã cười nói: "Anh không làm việc cũng không sao, tôi có thể chia đồng vàng của tôi cho anh.
"
Khương Ngũ Hồ: "!!!"
Cậu ấy cũng muốn!
Ánh mắt Mạnh Kỳ Yến lóe lên, cất giọng trầm ấm hỏi: "Em chia đồng vàng cho tôi?"
Khương Thất Ngư gật đầu: "Đúng vậy, nhưng sau khi anh có điện thoại thì phải trả lại cho tôi theo tỉ lệ một đồng một trăm tệ, thế nào?"
Mạnh Kỳ Yến: "…"