Ly Thương đã từng nghĩ qua, nếu phải chết liệu nàng có cảm thấy luyến tiếc điều gì không? Hay liệu có ai luyến tiếc nàng chăng?
Người nàng luyến tiếc có lẽ sẽ rất nhiều, trong đó có hắn.
Nhưng có lẽ, hắn sẽ chẳng bao giờ luyến tiếc nàng.
Tối hôm đó, nàng ốm nặng, cả người nóng ran như lửa.
Đại phu kê thuốc hạ nhiệt, mà nàng lại uống không vào nên cứ miên man không tỉnh.
Suốt cả tối, không thể nào ngủ yên.
Trong cơn miên man, nàng vô thức gọi tên hắn, gọi rất nhiều lần.
Khương Nhạn ở bên cạnh đều nghe thấy, cũng chỉ có thể căn rắng nén cơn thương xót.
Nàng cả đêm bị hành phát sốt, còn vết thương trên người cũng cứ nứt ra, máu chảy rất nhiều.
Đến gần rạng sáng, Khương Nhạn cố sức đút cho nàng một bát thuốc, nàng mới yên giấc được.
Có lúc Khương Nhạn nghĩ, thiên hạ này phải chăng chỉ có đối với Ly Thương là vô tình? Nếu không, tại sao nàng phải gánh lấy nhiều nỗi đau như thế?
Sáng sớm, Tiết Liệt bị triệu gọi qua đại doanh của Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Vừa vào đến đã trông thấy hắn sắc mặt thực sự khó coi.
Tiết Liệt tuy trong lòng rất khó chịu, vẫn còn cảm thấy oan ức thay cho nàng.
Nhưng phận bề tôi cũng chỉ có thể phục tùng.
Tiết Liệt vừa hành lễ đã nghe chất vấn của Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
“Tại sao Ly Thương không đến diện kiến ta?”
Hắn đã chờ ở đây từ hôm qua đến giờ, cũng không thấy nàng đến.
Luôn nghĩ nàng chấm dứt chiến trận bên kia sẽ liền đến yết kiến hắn.
Vậy mà hắn đã đợi rất lâu, đợi đến tối mịt cũng không thấy nàng đến.
Sự lo lắng ban đầu biến hoá thành cơn tức giận ngùn ngụt hiện tại.
Hắn nhìn Tiết Liệt như muốn nghiền nát y ra, bóp nát chén trà trong tay không thương tiếc.
Tiết Liệt đưa mắt thăm dò.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nói trắng ra chính là một tên điên loạn.
Hắn vì bản thân nhất định không từ thủ đoạn.
Tiết Liệt biết bản thân đã đến giới hạn chịu đứng, y rất muốn quát vào mặt Bắc Mộc Xướng Nguyệt rằng nàng ngày hôm qua đã chịu khổ thế nào, vất vả ra sao.
Nhưng lời đến miệng chỉ đành nén xuống lại trong lòng.
Y hiểu, tình hình hiện tại kích động không chỉ khiến bản thân nguy hiểm lại còn có thể kéo Ly Thương vào trong cục diện hỗn loạn.
Ly Thương đã đủ vất vả, không thể vì một thuộc hạ lại gánh thêm quá nhiều phiền phức.
Tiết Liệt chỉ đành nhịn xuống mà bẩm lại.
“Ly Tướng Quân thực sự không khoẻ, không thể đến diện kiến.
Mong bệ hạ thứ tội.”
Hắn nheo mày, tức giận đập tay xuống bàn một cái rõ to.
“Không khoẻ? Nàng ấy tưởng dùng một chút lý do biện bạch liền trốn tội? Thân làm thần tử, đến lệnh của ta cũng không nghe lọt tai thì còn giữ lại làm gì?”
“Bệ hạ, Ly Tướng Quân thực sự là không khoẻ.
Từ tối đã phát sốt, vết thương cũng khó khăn lắm mới cầm máu được.
Hiện tại chỉ vừa mới qua cơn nguy kịch, người không thể xót thương cho nàng ấy hay sao?”
Tiết Liệt thật không thể nhịn được mà nói ra lời trong lòng.
Y không hiểu, rõ ràng là hắn rất quan tâm đến nàng, tại sao phải làm đến khốc liệt như vậy thì mới chịu?
Thân mặc giáp phục, cầm binh dẹp loạn.
Ly Thương rốt cuộc đã vì hắn mà làm rất nhiều thứ.
Thiên hạ Bắc Minh Triều nếu không có nàng thì có thể đi đến hiện tại hay sao?
Nàng làm nhiều như thế, chỉ đổi lại một câu thần tử không nghe lệnh không thể giữ.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt siết lấy tờ giấy trong tay đến nhàu nát.
Lòng cảm thấy thực khó chịu, nưung cũng lại chẳng biết vì sao lại cảm thấy như thế.
Hắn đứng bật dậy khỏi ghế, bước chân lướt nhanh như gió.
“Thể diện của nàng ấy lớn đến thế, vậy ta chỉ đành đến tận nơi “thăm hỏi” nàng ấy.”
Tiết Liệt nhanh chóng cảm nhận điều không hay liền ra sức ngăn cản, nói rằng đợi nàng tỉnh lại sẽ lập tức đưa đến, nhưng cho dù y có nói thế nào cũng không lay động được hắn.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt sai tướng sĩ bắt lấy Tiết Liệt, cấm túc tại doanh của hắn trong 3 ngày.
Thế cục hiện tại, nhìn vào đã biết hắn là muốn tách hết mọi thân tín ra khỏi nàng.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt, người rốt cuộc có dụng ý gì?
———-
Hắn đến doanh của nàng, một mạch đi thẳng tới lều chính.
Khương Nhạn đang lau người cho nàng, nghe thấy tiếng bước chân liền vội khoác y phục cho nàng rồi khẩn trương chạy ra xem.
“Là ai?”
Nàng ta vừa hỏi dứt câu đã bị một cái bạt tai trời giáng.
Binh sĩ bên cạnh Bắc Mộc Xướng Nguyệt bắt lấy Khương Nhạn, chế phục dưới đất.
Khương Nhạn còn chưa hoàn hồn liền nhìn thấy hắn.
Cảm nhận được điều không hay, Khương Nhạn liền cúi đầu cầu xin.
“Bệ hạ, Ly Tướng Quân vừa uống thuốc còn chưa tỉnh, xin người rộng lòng.
Đợi tướng quân tỉnh lại nô tì nhất định sẽ bẩm báo lại.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt liếc mắt xuống nhìn Khương Nhạn.
Hắn chỉ cười khẩy một cái.
Ha, Ly Thương à, người bên cạnh nàng cũng thực trung thành, dùng đủ mọi cách kéo dài thêm thời gian cho nàng.
Hắn hất tay, thị vệ lôi Khương Nhạn ra ngoài, mặc kệ nàng ta gào thét cầu xin cho Ly Thương.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt vén rèm che, đi vào phía trong của lều trướng.
Nhìn thấy nàng còn nằn trên giường, bệnh tình cũng không quá nghiêm trọng, cho rằng nàng là đang khoái thác trách nhiệm.
Hắn đi tới, lạnh lùng hất chăn của nàng ra, cho dù nhìn thấy nàng băng bó chi chít cũng không hề xót xa.
Ly Thương chìm trong miên man vẫn cảm nhận được có người đến.
Huống hồ nàng chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng biết người đến là ai.
Mệt mỏi còn chưa nguôi, nàng cố gắng mở mắt, chống tay ngồi dậy khỏi giường.
Nhìn thấy hắn uy nghiêm một trời, Ly Thương còn chưa kịp mở miệng hỏi han hắn đã tát nàng một cái đau điếng.
Cái tát của hắn nhanh chóng khiến đôi gò má ửng đỏ.
Ly Thương bị một bạt tai đến choáng váng cả đầu óc, nàng vẫn không quên quỳ xuống tạ tội.
“Chủ thượng, Ly Thương đã làm sai chuyện gì?”.