Ôn Ẩn có hai giấc mộng. Một giấc mộng là vì chính hắn dệt thành, một giấc mộng là vì Lữ Ngọc dệt thành. Hắn nói rõ với Lữ Ngọc, hắn dâng trung thành cho y hắn tự nói với mình, tình yêu của hắn cuối cùng sẽ được hồi báo.
Nhưng khi hắn mơ thấy bản thân lúc nhỏ, gia đình tan hoang, song thân mệnh táng Hoàng Tuyền, hắn biết giấc mộng của hắn đã tỉnh là nhất định phải tỉnh.
Hắn là nanh vuốt của triều đình cấp trên của hắn vừa là khâm sai đại thần, vừa là người thu dưỡng hắn sứ mạng của hắn là tìm ra tội chứng làm bậy của Lữ gia và diệt trừ phụ tử bọn họ. Giàu có của Lữ gia đã sớm uy hiếp đến thống trị của thiên tử.
Nếu như nói gặp lại Lữ Ngọc là duyên của hắn, vậy phản bội y chính là mệnh của hắn.
Cho nên giấc mộng đầu tiên đã tỉnh, hắn không hề hy vọng giấc mộng thứ hai.
Cho nên hắn rút thanh kiếm từ trong thân thể Lữ Hạp, nguyên là kiếm của Lữ Tử Bội, là thanh nhuyễn kiếm khát máu kia.
Cho nên hắn đứng yên bên cạnh thi thể, chờ đợi người hắn từng thề nguyện trung thành đến đây.
Lúc hắn tỉnh mộng thì phải cho bản thân một lý do, cho Lữ Ngọc một lời giải thích.
“Ngươi đã giết ông ấy.”
Lữ Ngọc nhìn thi thể phụ thân.
Ôn Ẩn nhìn Lữ Ngọc.
Bộ dáng của họ đều thực bình tĩnh.
Lư hương tử đàn tỏa ra làn hương lượn lờ. Mông lung. Sương khói màu trắng tràn ngập khắp nơi. Ôn Ẩn xuyên qua màn sương nhìn hai mắt Lữ Ngọc, có điểm mờ ảo, Ôn Ẩn bỗng nhiên nghĩ, không biết ở trong mắt y có phải mình cũng hư vô không thể chạm đến giống thế không.
Mộng đều là hư vô không thể chạm đến.
Y là giấc mộng của hắn, vậy còn hắn thì sao?
Hai bên trầm mặc, như một cán cân lung lay sắp đổ, ngươi không biết lúc nào nó sẽ phá vỡ cân bằng và ổn định của nó. Nhưng ngươi biết cân bằng không phải vĩnh hằng.
Thật lâu sau, Ôn Ẩn thản nhiên nói.
“Ta đã vi phạm ước định.”
“Ta biết.”
“Cho nên ta không sợ ngươi giết ta.” Ôn Ẩn ném đi trường kiếm nhỏ máu trong tay, “Dùng nó vì phụ thân ngươi báo thù đi.”
Ngọc không tiếp kiếm nhàn nhạt cười.
“Nếu ta thật sự muốn giết ngươi, vào lần đầu tiên ngươi xuất hiện trước mặt, ta đã hạ thủ rồi.”
Y có quá nhiều cơ hội.
“Ta là triều đình phái tới diệt trừ phụ tử các ngươi.”
“Ta biết.”
Cho hắn một giấc mộng.
Đến cùng là ai cho ai đây?
Kỳ thật, đều là đang lừa dối lẫn nhau. Lợi dụng không đành của bản thân, lợi dụng yếu đuối của đối phương, lợi dụng màn đêm của trần thế để dệt nên một cái kén xinh đẹp, đem tất cả đau thương không muốn bị người chạm đến gói chặt trong đó. Không nghĩ, không nhìn, không nghe, mặc cho thời gian trôi qua.
Nhưng mộng sẽ tỉnh. Cái kén sẽ rách. Phá kén không phải là một con bướm sặc sỡ mà là màu hồng đào triền miên.
“Ta muốn cảm ơn ngươi.”
“Đừng giễu cợt ta.”
“Ngươi siêu độ phụ thân ta. Ông ấy đã đạt được hạnh phúc của mình, ông chung quy đã có thể thoát khỏi ác mộng mà đuổi theo người mình yêu. Cho nên ta muốn cảm ơn ngươi.”
“Hận ta không?”
“Không.”
“… Yêu ta không?”
“Không.”
“Vì sao?”
“Hai chữ ‘tình yêu’ quá nặng nề, ta không đủ sức tiếp nhận.”
“Nhưng ta yêu ngươi.”
“Ôn Ẩn, nếu có kiếp sau, xin hãy đợi ta… Đến lượt ta lau đi nước mắt cho ngươi.”
Tình yêu như một chén rượu, lắng đọng đến ngàn năm sau, lúc một mình nuốt trọn nó cũng là đang nuốt vào say đắm đến tiêu hồn cùng suy sụp đến vô biên.
Tình yêu chỉ một đêm, khi nơi sâu nhất của tình yêu qua đi, sẽ không còn ở lại.
Hàng năm xem đào, hàng năm hồng. Hoa đào của năm sau đã không còn là gốc cây ngày xưa.
[Chỉ mình ngươi, có thể vì ta bảo vệ một cây đào yếu ớt nho nhỏ này sao?]
“Ngọc nhi, trốn đi, một canh giờ sau quân đội của triều đình sẽ bao vây nơi này.”
“Ôn Ẩn, đừng trở về nữa. Nếu không ta sẽ giết ngươi.”
Lúc Ôn Ẩn mang theo quan binh trở lại Lữ phủ, có chút cảm giác cảnh còn người mất. Ngắn ngủi một canh giờ, phủ đệ vốn ồn ào náo nhiệt đã trở thành vắng vẻ thê lương, không nhìn thấy một tên hạ nhân.
Đẩy ra cánh cửa thông tới hậu hoa viên, là một mảnh rừng đào xinh đẹp.
Tháng bảy chuyển lạnh.
Đương nhiên không có hoa đào. Chỉ có một thiếu niên như hoa đào, đang mặc một thân áo trắng, ngồi dưới cây đào, trong tay đặt một cây cổ cầm.
– Ta biết ngươi sẽ không đi. Cho nên chỉ có ta trở về, có lẽ ngươi mới có thể lưu lại một mạng.
Ngón tay Ngọc nhẹ gảy, cầm như lưu thủy, như khóc như tố Ôn Ẩn từ cây liễu hái được một phiến lá, ngậm vào trong miệng. Bọn họ tấu cùng một khúc ca.
Một người lên xuống, Tử Bội hát lên lời ca. Cực nhẹ cực mềm.
Mấy trăm quan binh nhất thời yên lặng.
“Vạt áo người xanh xanh,
Khiến lòng ta bồi hồi.
Nếu ta đã không đến,
Sao người không hỏi thăm?
Dây áo người xanh xanh,
Khiến lòng ta bồi hồi.
Nếu ta đã không đến,
Sao người lại không qua?
Nhẹ nhàng đi đi tới,
Ở tại vọng lâu này,
Một ngày không gặp mặt,
Như tam nguyệt cách xa.”
(Nguyên văn: Thanh thanh tử câm, Du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, Tử ninh bất tự âm? Thanh thanh tử bội, Du du ngã tư. Túng ngã bất vãng, Tử ninh bất lai? Thiêu hề đạt hề, Tại thành khuyết hề, Nhất nhật bất kiến, Như tam nguyệt hề. ]
Tháng bảy chuyển lạnh.
Cố tình trời cao lại bắt đầu rơi xuống bông tuyết như lông ngỗng. Không lạnh nhưng khiến người đau lòng.
Đến cùng là duyên thế nào, đến cùng là tình thế nào, mà làm cho tháng bảy tuyết rơi?
“Tuyết rơi…” Ngừng cầm trong tay, Lữ Ngọc nhìn không trung.
“Chỉ tiếc tuyết có trắng có thuần khiết đến mấy cũng không giấu được mùi máu tanh trên người ta.” Tự giễu tự cười, y hướng hắn giơ ra một bàn tay.
Ôn Ẩn đưa lên trường kiếm. Không phải của Lữ Ngọc mà là của hắn.
Vuốt ve thân kiếm, xúc cảm lạnh lẽo đến thấu xương, y mỉm cười. Phụ thân, mẫu thân, ta nghĩ mình rất hạnh phúc.
Bạch hồng chợt lóe.
Máu tươi đỏ thắm phun lên mặt tuyết thành một mảnh hồng loang lổ.
Điểm điểm, nồng nồng, yêu yêu, diễm diễm… Đào chi xanh tươi, kỳ hoa lấp lánh.
Lữ Ngọc ngã gục trong một mảnh đào hồng vẽ bằng máu tươi.
“Ngọc!!!!!!!!!!”
Trời còn rơi tuyết.
Thực lớn.
Ngần ấy năm sau. Ôn Ẩn làm một tướng quân trấn thủ nơi biên quan xa xôi. Biên quan khói lửa, chỉ cần có hắn chiến đấu mọi việc liền nhất định thuận lợi.
Nhưng mỗi lần trước khi xuất chinh hắn đều nhất định cất một nhành đào nhỏ trong xiêm y. Từng có người hỏi hắn vì sao, hắn nói, đây là bảo hộ của ái nhân.
Sau đó nữa, hắn già.
Cưng chiều nhìn đám cháu nhỏ rượt đuổi ồn ào. Một đứa cháu nhỏ hỏi hắn, tại sao sân sau lại trồng đầy hoa đào. Hắn nói, đây là hạnh phúc của hắn đang vẫy gọi.
Một tối mưa xuân vắng lặng. Hắn nghe thấy có người đang khóc, vì thế hắn đi qua. Một thiếu niên ngồi dưới cây đào, áo màu trắng, khăn đội đầu dài. Trên áo thêu một đóa hoa đào.
Hắn nói với thiếu niên, đừng khóc, chỉ là trời mưa thôi, không có gì phải khóc.