Tôi biết anh ấy bảo tôi đưa Lục Tâm đ ến gặp anh là có ý gì.
Đám Lục Tâm ba người là bạn cùng phòng của tôi, họ đã coi thường tôi kể từ những ngày đầu tiên tôi đến trường, gọi tôi là đồ quê mùa, còn nói tôi toàn thân h/ôi h/ám.
Chăn bông của tôi bị ném vào thùng rác, tối về họ nhốt tôi ở bên ngoài không cho vào ký túc xá, họ đổ nước rửa chân lên đầu tôi, họ dùng tàn thuốc giả vờ vô tình làm b/ỏng tôi…
Trong ba năm qua, những kiểu b/ạo h/ành này đối với tôi mà nói đã quen như cơm bữa.
Tôi nghĩ rằng, chỉ cần chịu đựng thêm một năm nữa thôi, sau khi tốt nghiệp thì tôi sẽ không bao giờ phải gặp lại họ nữa.
Thế nhưng, hôm đó bạn trai của Lục Tâm là Tống Ngọc, chỉ khen mấy câu về tranh của tôi vẽ đẹp.
Lục Tâm liền bảo Diệp Lan và Mạnh Kỳ bắt lấy tôi, vẽ màu lên mặt tôi, chụp ảnh tôi kh/ỏa th/ân, thậm chí còn muốn tìm người cư/ỡng hi/ếp tôi...
Nếu như không có cuộc gọi của anh tôi, có lẽ hiện tại tôi đã tuyệt vọng muốn nhảy lầu t/ự t/ử rồi.
Nhưng mà…
Nếu tôi dẫn Lục Tâm đi gặp anh ấy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
8.
Lúc này, Diệp Lan lén lúc mở cửa ký túc xá, nhìn thấy tôi thì liền ngồi bên cạnh làm bộ nói chuyện rất thân, xem như việc b/ạo h/ành tôi mấy ngày trước chưa từng xảy ra vậy.
"Liễu An, sao chưa bao giờ nghe cậu nói có một người anh đẹp trai như vậy chứ?"
Không đợi tôi trả lời, cô ta vội vàng nói tiếp.
"Nghe nói Lục Tâm đã đá Tống Ngọc rồi, đang hẹn hò với anh trai cậu, đợi nghỉ hè sẽ cùng cậu về gặp anh trai cậu đó!"
Tôi mở to đôi mắt.
Anh ấy… Quả nhiên đã ra tay với Lục Tâm rồi?
"Liễu An, cậu biết nhà mình mở công ty điện ảnh truyền hình, đã giúp rất nhiều ngôi sao điện ảnh trở nên nổi tiếng. Hay là như vậy đi, tới kỳ nghỉ hè mình sẽ cùng các cậu về ký hợp đồng với anh trai cậu, gia nhập vào công ty nhà mình. Sau khi cậu tốt nghiệp, cũng sẽ đến làm việc trong công ty nhà mình. Đợi tới lúc anh trai cậu nổi tiếng rồi, cậu chẳng phải cũng sẽ được thơm lây sao?”
Gia đình Diệp Lan có một công ty điện ảnh truyền hình.
Nhưng cách đây không lâu, một bộ phim do gia đình Diệp Lan đầu tư đã công khai ngư/ợc đ/ãi những động vật nhỏ đến ch*t trên phim trường, bị mọi người bóc phốt, danh tiếng rất xấu. Các nghệ sĩ nam thì g/ọi g/ái, nữ thì sử dụng m/a tóe. Danh tiếng của công ty đã nát còn tồi tệ.
Sau khi Diệp Lan rời đi, Mạnh Kỳ cũng tìm tới tôi. Trong ba người, cô ta chỉ là đứa theo đuôi. Nếu không có tôi, người bị b/ạo h/ành có lẽ sẽ là cô ta.
Cô ta nghe nói phong cảnh nhà tôi rất đẹp, cô ta cũng muốn nghỉ hè đến đó để tránh nóng.
… Mọi chuyện đã đến nước này rồi. Nếu tôi không đưa ba người họ đi, liệu họ có để yên cho tôi không?
9.
Cũng không biết anh tôi có ma lực gì.
Mà khiến cho cả ba người Lục Tâm, Diệp Lan và Mạnh Kỳ đều sẵn lòng lặn lội đường xa để theo tôi trở về thôn làng nhỏ trên núi.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tôi nhìn thấy anh trai mình.
Trái tim vốn đã ch*t dường như đã sống lại.
… Tôi nhớ lại hồi tháng ba ở Lục Dương, anh trai đã đưa tôi lên núi tìm hoa bồ công anh đỏ. Anh nói rằng tôi có thể ước nguyện với hoa bồ công anh đỏ, tôi nói rằng tôi muốn mẹ tôi sống lại, tôi rất muốn ôm bà ấy.
Nhớ lại trước lúc mẹ tôi qua đời, đôi mắt của mẹ đã trừng to, mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y anh em tôi, dặn chúng tôi phải tiếp tục sống thật tốt.
… Tôi nhớ lại lúc tôi rời xa anh trai mình, tôi giơ tay về phía anh, anh ấy nắm tay tôi từ từ buông ra. Anh nói anh phải ở lại để trông chừng mẹ...
Anh ơi, em xin lỗi.
Xa nhà ba năm, anh tôi ngày càng gầy gò và cao hơn. Khuôn mặt tuyệt đẹp ấy vẫn thanh tú như ngày nào, duy nhất đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ đầy nước.
Anh nhìn tôi, rồi nhìn sang bọn Lục Tâm mỉm cười.
"An An, mời bạn em ngồi đi. Anh đã làm một mâm cơm để đón tiếp các em đấy."
Cơm? Anh bây giờ lại còn biết nấu ăn sao?
Tôi liếc nhìn những món ăn trên bàn, rõ ràng là những món ăn vô cùng thịnh soạn, nhưng món ăn đó lại lạ đến mức không thể tả. Bắp cải xanh đến mức bất thường, còn cà chua thì có màu đỏ tím...
Tôi lén ngước mắt lên nhìn bọn Lục Tâm.
Lúc này ánh mắt của bọn Lục Tâm lại dán chặt lên người anh trai, di chuyển theo động tác của anh ấy.
Bọn họ cứ lâng lâng như tiên rồi ngồi xuống.
Lục Tâm làm bộ dạng như thục nữ, ăn uống một cách tao nhã.
Anh gắp cho cô ta một miếng salad trộn, làm cho mặt Lục Tâm đỏ bừng lên.
Anh lại gắp thêm cho cô ta một miếng nấm xào, vành tai của Lục Tâm cũng ửng đỏ hơn.
Tôi uống món canh nấm có màu sắc kỳ lạ đó và thầm nghĩ, Lục Tâm thật sự rất được lòng anh trai tôi.