Khi Mộ Thánh Huân và Liễu Thi Hàn đến Hàng Châu (địa phương kia này… thật sự là không muốn địa danh này, mọi người không có vấn đề gì đi), đã là một tháng sau. Mộ Thánh Huân phát hiện, Liễu Thi Hàn cũng không giống như những gì mình nghĩ trước đây, vô lý mà kiêu ngạo. Tương phản, một tháng ở chung làm Mộ Thánh Huân đối Liễu Thi Hàn dần có hảo cảm, bởi vì Liễu Thi Hàn thật sự là học phú ngũ xa (học phú năm xe, ý nói biết nhiều ấy), hơn nữa lại nho nhã lễ độ.
Mộ Thánh Huân này mới biết, cái gì gọi là chân nhân bất lộ tướng. Học vấn của Liễu Thi Hàn, thật sự còn hơn cả đương kim Trạng Nguyên, nhưng lúc trước, lại không có ai nhắc tới. Nhưng thật ra tỷ tỷ của Liễu Thi Hàn, — Liễu Thi Nhã tài danh truyền khắp đại giang Nam Bắc.
Mộ Thánh Huân ầm thầm gật đầu, Liễu Thi Hàn sợ là bởi vì thanh danh của tỷ tỷ mà chưa hiển lộ đi?
Mộ Thánh Huân từ tiền thế đã rất thích lữ du (du lịch), bởi vì thích xem những phong cảnh bất đồng và những đám người bất đồng. Khi đi qua những đám người, hội cảm thấy được chính mình còn tồn tại, không giống như cái cảm giác hư không mà mình thường xuyên cảm nhận.
Người trên đường luôn luôn bận rộn, tòng cổ chí kim (từ xưa đến nay) đều như vậy. Nhân loại vì sinh tồn mà bận rộn, làm mất đi ý nghĩa xác thực của cuộc sống.
Tây hồ mĩ cảnh đại danh đỉnh đỉnh, nhưng người có hưng trí ngắm cảnh thì lại rất ít, phần lớn đều là nói chuyện phiếm, tản bộ, đắm chìm trong thế giới chình mình, quên đi Tây hồ. Mộ Thánh Huân cùng Liễu Thi Hàn thuê một chiếc thuyền, đãng (rong chơi) trên bích ba (sóng xanh biếc) của Tây hồ, cảm thụ cảnh đẹp của Tây hồ.
Mấy chiếc thuyền hoa bên cạnh thuyền của Mộ Thánh Huân du đãng (dạo chơi), tiếng thanh thanh của ti trúc trên thuyền hoa lọt vào tai, còn có thanh âm nữ tử cười duyên cùng tiếng trêu đùa của nam tử, làm cho khí tức Tây hồ thêm phần kiều diễm.
Liễu Thi Hàn cảm khái nói, “Cổ nhân đích thực là không sai! (câu này ta chém) Nhớ rõ mới trước đây nghe mọi người ca ngợi Tây hồ, tổng cảm thấy được nói không ngoa, không thể tin là thực. Quốc gia chúng ta đại giang Nam Bắc nhiều ít cảnh đẹp, kia chẳng lẽ không bằng Tây hồ? Nhưng mà, Tây hồ cũng được rất nhiều người thừa nhận. Hiện giờ xem ra, là Thi Hàn nông cạn, này những từ khen ngợi cũng không phải là vô đạo lý a!”
Mộ Thánh Huân điểm điểm đầu, Tây hồ ngàn năm sau cũng không làm cho chính mình thất vọng, huống chi là Tây hồ này vẫn chưa bị ô nhiễm qua.
Khi Mộ Thánh Huân đang du ngoạn ở Tây hồ, trong cung Mộ Kỳ Hoàng đang rất hối hận. Mộ Kỳ Hoàng đang nắm trên nhuyễn tháp mà Mộ Thánh Huân đã từng nằm, cảm thụ hương vị chưa tiêu tán của Mộ Thánh Huân. Theo thám tử hồi báo, Mộ Thánh Huân đang ở Hàng Châu, cùng hắn đồng hành, còn là Liễu gia Đại tiểu thư, nữ phẫn nam trang cùng Mộ Thánh Huân cùng một chỗ. Mộ Kỳ Hoàng chỉ cảm thấy ghen ghét dữ dội, nhưng là không có biện pháp, bởi vì chính mình bị ngôi vị hoàng đế này trói buộc, không thể buông tay.
Cũng chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân hội vì một người mà trở nên yếu đuối chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân hội vì một người như thế mà vướng bận. Hắn … hẳn là sẽ không nhớ đến chính mình đi? Thật là … thực hối hận khi phóng hắn rời đi a. Không nghĩ buông tay, không nghĩ làm cho hắn rời đi chính mình. Nhưng Mộ Kỳ Hoàng biết, nếu Mộ Thánh Huân có thể như lời nói mà bị buộc chặt, kia cũng không phải là Huân nhi của mình.
“Hoàng thượng.” Người vào là nam phi của Mộ Kỳ Hoàng, nhìn thấy bộ dáng khó nhịn của Mộ Kỳ Hoàng, liền ngồi xổm xuống mà giúp Mộ Kỳ Hoàng nuốt vào hỏa nhiệt cự đại.
Mộ Kỳ Hoàng ngưỡng cổ, mồ hôi tẩm thấp trường phát. Nam phi cố gắng toàn bộ mai hạ (che lấp, bao phủ), dùng sự ấm áp của hầu gian (cổ họng) mà hòa tan phân thân của Mộ Kỳ Hoàng. Lợi dụng phản ẩu (nôn ra nuốt vào ấy) của hầu gian mà tận lực lấy lòng Mộ Kỳ Hoàng.
Mộ Kỳ Hoàng cảm thấy thực vô vị, nghĩ đến Mộ Thánh Huân còn tại Hàng Châu, cầm lấy y phục của Mộ Thánh Huân, đều tập trung vào.