Bỉ Ngạn - Một Đời Chân Ái

Chương 4: Ta với ngươi, còn cả mặt dày nữ tử !



Hàn Ảnh cùng Hoa Nguyệt trở về phòng trọ, nàng mệt đến mức muốn díp cả mắt. Vừa đến phòng liền leo lên giường ngủ.

Hoa Nguyệt đáng thương, vì khách điếm đã hết phòng nên chỉ đành ngủ tạm ở ghế. Nhưng hắn vẫn giúp nàng tháo giày, kéo chăn lên cho nàng. Bản thân chỉ đi chuẩn bị nước tắm để khi nàng dậy vừa kịp nước mà đi tắm.

Công việc chuẩn bị tươm tất, hắn chỉ ngồi lại bên giường nhìn nàng. Ánh mắt có chút ôn nhu của một thiếu niên chưa tròn mười tám.

...

"Giết chết đám nhân tài của Thiên Tộc đó trước khi bọn chúng nhập môn."

Linh Nữ tức giận ra lệnh.

Hắc Nữ cùng Bạch Nữ nhận lệnh, tức tốc thi hành. Hai ả dùng thuật tàng hình, chớp lấy thời cơ dùng vô dung châm giết chết bọn họ.

...

Hàn Ảnh thức dậy, trời chỉ vừa sực tối. Nàng vừa định kéo chăn sang một bên liền thấy Hoa Nguyệt đang ngủ, hắn ngủ rất điềm tĩnh.

Nàng ngồi yên nhìn hắn. Lại phát hiện tay hắn đang nắm lấy tay mình. Nàng nhẹ cười, ánh mắt lóng lánh như ánh trăng khuyết đang treo trên cao.

"Nương, xin đừng bỏ con. Nương...nương..."

Hoa Nguyệt nói mộng, từ khóe mi chảy ra chất lỏng trong suốt. Nàng vô thức lấy tay còn lại, lau đi giọt lệ cho hắn.

Hoa Nguyệt chợt giật mình, từ từ rũ mi mắt. Hắn vội vàng đứng dậy, vội vàng gật đầu, cúi mình, Hàn Ảnh ở trên giường dùng tay đỡ hắn.

"Hoa Hoa, ngươi có muốn gặp lại mẹ mình hay không?"

Nàng nhìn hắn, khóe mắt có chút thương cảm. Chỉ thấy đáy mắt hắn hiện lên nỗi thống khổ khó mà gọi thành lời.

"Nương chưa bao giờ xem ta là hài tử. Người bảo ta là nỗi nhục của người. Đến cả khi mất, người cũng không chịu gặp mặt ta nên ta...ta chỉ dám lén nhìn người..."

Trong giọng nói hiện lên nỗi bi ai, khiến lòng nàng nghẹn lại. Đứa trẻ này, sao có thể đáng thương đến như thế.

"A, tỉ tỉ, ta vừa nãy có nấu nước cho người tắm, để ta đi pha cho người. "

Nói rồi Hoa Nguyệt xoay người, vội bước đi, ẩn giấu giọt lệ ngay khóe mi. Chỉ là chưa kịp cất bước đã thấy một thân người ôm lấy từ phía sau. Hàn Ảnh ôm lấy hắn, cái ôm chứa đầy sự thấu cảm, dịu dàng mà ấm áp. Lần đầu tiên, nàng chủ động ôm người khác. Cũng lần đầu tiên, Hoa Nguyệt rơi lệ trước người khác, lại còn là nữ nhân.

Trong lòng Hàn Ảnh, từ đầu chí cuối, Hoa Hoa cũng chỉ là tiểu hài tử đáng thương. Nhưng nàng lại chưa từng nghĩ, ngoài tình cảm đó, nàng vẫn có thứ cảm xúc khác để mang tên tương tư.

...

Thiên Vương tức giận. Chỉ vừa công bố bảng vàng đã hơn hai mươi nhân kiệt bị sát hại.

"Sao lại có kẻ dám bày ra trò này chứ. Ma tộc càng ngày càng sấn đến. Chúng ta nhân nhượng không có nghĩa là sợ bọn chúng. "

"Bệ hạ, xin bớt giận." - Thiên Hậu, ánh mắt lo lắng nhìn, đánh hướng nhìn sang Di Thân Vương.

"Di Thân Vương, lệnh cho ngươi đưa tất cả những nhân tài còn lại vào Hãm Ma ấn. Dùng sen vàng đưa bọn họ đến Thiên Âm, cẩn trọng bảo vệ."

"Vâng."

Di Thân Vương, ánh mắt có chút xáo động nhận lệnh.

...

Hàn Ảnh ngâm mình trong bồn nước nóng. Nàng thả lỏng cơ thể chìm mình vào dòng nước nóng, từ từ lặn xuống.

...

"Hơn hai mươi người bị giết rồi." - Hắc Bạch nữ quỳ trước Linh Nữ.

"Các ngươi chỉ mới giết được hai mươi tên?" - Linh Nữ nhướng mắ nhìn hai người họ. -"Thật phế vật. Thiên Cơ, hắn ta chắc chắn ra lệnh cho Thiên Ngọc đem lũ nhân tài đó vào hãm ma ấn, đến lúc đó, có muốn giết cũng không được. Lũ bất tài!"

Đuôi mắt nàng ta trở nên dữ tợn, ánh mặt long lên khiến kẻ bên dưới khiếp sợ.

"Bọn ta sẽ dùng hết sức giết chết bọn chúng." - Hắc Bạch nữ, sắc mặt trắng bệch đầy sợ hãi nữ nhân trên cao kia.

"Không cần, các ngươi hãy đi ám sát đệ tử Thượng Sơn, giết càng nhiều càng tốt, nhân lúc bọn chúng băng qua rừng mà giết sạch." - Đáy mắt nàng ta lóe lên tia nham hiểm, sắc lẹm.

"Vâng."

...

Hoa Nguyệt ngồi đọc kinh thư, trong đầu nhẫm lại những trận pháp hôm thi đấu. Bất thình lình, hắn bật dậy, nhận ra hơn một canh giờ mà Hàn Ảnh từ phòng tắm chưa quay lại.

Hắn tức tốc chạy ra khỏi phòng. Đẩy cửa phòng tắm, phát hiện trong phòng không có người. Lập tức mặt trắng cắt.

Hoa Nguyệt sợ hãi, đi tìm nàng, đến bồn, thấy cánh tay lơ lửng giữa bồn nước, liền nhảy vào.

Phía dưới hồ nước, chỉ thấy nàng nhắm nghiền mắt, Hoa Nguyệt sợ nàng thiếu không khí, liền bất chấp ôm lấy nàng, dùng môi truyền không khí, kéo nàng lên trên. Hắn không biết nàng chỉ đang ngủ.

Hàn Ảnh lim dim mở mắt liền thấy Hoa Nguyệt chung bồn tắm, giật mình xoay lưng lại.

"Hoa Nguyệt, sao ngươi dám vào đây."

Hoa Nguyệt đang mở to mắt, liền giật mình lấy tay che lại, dùng sức nhảy ra ngoài.

"Tỉ tỉ, con xin lỗi, con không biết, con thấy một canh giờ qua mà người chưa ra, con tưởng người gặp chuyện nên mới tự ý...Con xin lỗi..."

Hắn vừa che mắt, vừa dập đầu liên hồi.

Vừa rồi chỉ là Hàn Ảnh thoải mái quá mà thiếp đi, nào ngờ tên tiểu tử này lại nghĩ nào xảy ra chuyện.

Nàng búng tay, y phục trên người Hoa Nguyệt đã thay đổi, khô ráo hơn, nàng cũng vận y phục vào.

"Ngươi về phòng đi."

Hoa Nguyệt xoay người, tay không đổi, vẫn đặt nguyên che mắt mình lại.

Đợi bóng lưng Hoa Nguyệt biến mất, nàng liền phi thân biến mất.

Hoa Nguyệt mặt đỏ như gấc, chạy chẳng nhìn đường.

"A"

Hoa Nguyệt sựt giật mình, hắn vừa đâm trúng một nữ tử.

"Này tiểu tử, ngươi đi đứng như thế nào vậy? Không có mắt sao?"

Nữ tử kia tức giận, nàng ta vừa mới khó khăn đứng dậy, đã phải bực nhọc ngẩng đầu nhìn tên chết tiệt trước mặt.

"A, là ngươi sao tiểu tử?"

Nữ tử, hai mắt to tròn, khuôn mặt bỗng chốc cười tươi rói.

"Cô là..?" - Hoa Nguyệt bé nhỏ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đôi đồng tử bỗng chốc trở nên ngờ nghệch.

"A! Nhân tộc các người sao mà mau quên quá, ngươi đã quên lão nương."

Hoa Nguyệt ngờ nghệch nhớ ra điều gì đó.

"À! Ta không biết cô."

Hắn khiến nữ tử kia muốn phi cằm xuống đất.

"Được rồi. Không nhớ thì lão nương giới thiệu lại. Bản nương là Ảnh Nữ - Trưởng Công Chúa của Yêu Tộc. Lúc trước từng muốn giao đấu với ngươi nhưng lại bị nam nhân xấu xí bên cạnh ngươi ngăn cản. Ta đã đi kiếm ngươi suốt. Vậy mà ngươi một chút cũng chẳng nhớ ta."

Nữ tử kia, nhõng nhẽo với hắn, kêu la om sòm khiến Hoa Nguyệt sợ hãi, phải nài nỉ nàng ta đừng kêu la nữa.

Ảnh Nữ thích thú, bám lấy Hoa Nguyệt về đến tận phòng hắn ở. Nàng chẳng thèm quan tâm phòng có mấy người.

...

Hàn Ảnh một thân hắc bào, dùng thuật ẩn thân theo dõi trên Thượng Sơn. Nàng phát hiện Hắc Bạch Nữ không hề có động tĩnh. Đành đánh liều, tìm lỗ hổng kết giới mà chui vào. Vào xong liền giúp bọn họ chắp vá lỗ hổng. Xong xuôi, một thân phi đến chính điện của Hồ Cơ - Chưởng môn Thượng Sơn - Nam thượng thần, tuấn tú của Thiên Tộc. Nàng dùng thuật gõ một cái vào đầu hắn. Nào ngờ chưa kịp hạ thủ đã bị hắn kéo tay, tư thế thật không thể mờ ám hơn.

"Tên tiểu tử này, buông bản nương ra."

Hàn Ảnh nhăn mặt.

"Hahaha, ngươi từ khi nào biết tức giận thế tiểu hồ ly."

Hồ Cơ ánh mắt đùa cợt. Hắn trông có vẻ chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng mấy trăm năm nay, Thượng Sơn đều do một tay hắn chống đỡ.

"Hãy cảnh báo những anh kiệt của phái các ngươi, ngày mai hẳn có mai phục."

Nói rồi nàng phi thân rời đi.

Vừa thuận quay về đến phòng đã thấy Hoa Nguyệt bị Ảnh Nữ bám đến không thể thở được. Hàn Ảnh tức giận đẩy nàng ta tách ra khỏi người Hoa Nguyệt.

"Lại là ngươi, tên đáng ghét."

Ảnh Nữ đang trêu đùa vui vẻ liền thấy nam nhân xấu xí xuất hiện.

"Đây là phòng của nam nhân, ngươi là nữ nhân, sao có thể mặt dày đến như vậy?"

Nàng tức giận, nhăn mày nhìn nữ tử.

"Ta không có chỗ ở." - Ảnh Nữ vờ tỏ ra tội nghiệp trước mắt Hàn Ảnh, khiến nàng vô thức muốn đạp nàng ta ra khỏi phòng.

Ảnh Nữ lại tiếp tục bám lấy Hoa Nguyệt. Gương mặt trắng trẻo tội nghiệp của hắn khiến Hàn Ảnh không nhịn được cười.

"Nếu vậy cô có thể ngủ trên giường đó, ta và hắn đi chỗ khác cũng được." - Hàn Ảnh lại nói tiếp, ngữ điệu có chút nhân nhượng.

"Nhưng ta muốn hắn ở lại đây." - Ảnh Nữ lấy điệu bộ nữ nhi lắc lắc tay Hoa Nguyệt, khiến hắn khóc không ra cười càng không nổi. Muốn buông tay nàng ta nhưng khổ nỗi, lực đạo mạnh quá, hắn không đẩy ra được.

Bất thình lình, nhanh như chớp, Hàn Ảnh đã giật tay của Hoa Nguyệt, búng tay một cái đã không thấy bóng dáng. Ảnh Nữ chỉ biết bực tức dậm chân bước ra khỏi phòng.

Đợi nàng ta bước ra khỏi phòng, Hàn Ảnh liền niệm ấn ẩn hơi thở, rồi giải thuật tàng hình.

"Tỷ tỷ...''- Hoa Nguyệt vừa mở miệng đã bị Hàn Ảnh bịt lại, vốn định đè hắn vào cột giường để có điểm tựa cho hắn im miệng. Nhưng nàng quên mất, giường này chỉ đơn giản như tấm phản, vậy là cả hai lăn trên giường nệm. Cả Hoa Nguyệt lẫn Hàn Ảnh không dám mở mắt, nín thở chờ kẻ bên ngoài biến mất.

Khí tức của Ảnh Nữ không còn, Hàn Ảnh vừa mở mắt liền muốn hét lên nhưng lại không dám. Nàng chỉ trừng mắt nhìn môi của cả hai chỉ cách nhau qua một bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt của nàng.

Lập tức gương mặt đỏ bừng. Hàn Ảnh vội vàng ngồi bật dậy. Còn tên mặt ngơ kia? Đương nhiên đến động đậy còn không dám.

"Ờm...Nghỉ đi, sớm mai đến Thượng Sơn giúp bọn họ." - Nói rồi Hàn Ảnh rời khỏi phòng, khuôn mặt đỏ ửng.

...

Hồ Cơ cả đêm không ngủ, gương mặt điển trai dù có thâm quần cũng chẳng hề ảnh hưởng. Hắn cho gọi đại đệ tử - Ần Tự đến, hắn đánh liều, giao cho Ẩn Tự, Linh chuông, một trong tứ đại thần khí có liên kết với hắn, phòng khi ma tộc bao vây có thể dùng âm thanh của chúng cầm chân ma tộc, chờ hắn đến ứng cứu.

Những lo lắng trong lòng hắn, ngọn lửa như thiêu đốt tâm can hắn, ngày mai thôi, sẽ đến. Liệu những đệ tử xuất chúng đó, có thể vượt qua hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.