Hàn Ảnh là yêu hồ, lại mang trong mình khả năng bất thương, nên chỉ mấy canh giờ sau đã có thể tỉnh lại. Nội thương cũng tự dưng biến mất. Thế nhưng, Hoa Nguyệt, hắn chỉ là thiếu niên mới mười tám, thân thể lại không cường tráng, chỉ mảnh khảnh như thư sinh. Chỉ được nàng độ cho tu vi tránh khỏi tiểu thương. Lần này, thương thế lại do nội lực quá lớn, cơ thể của hắn không đủ để chịu đựng nội công mạnh đến vậy, khiến gân mạch đều bị bó căng, cố gắng chịu đựng một chút nữa thôi, có lẽ hắn đã thành người thực vật.
"Hoa Nguyệt..."
Nàng đong đưa mi mắt, phát hiện Hoa Nguyệt đang bất tỉnh dưới sàn đất lạnh. Nhìn nét mặt xanh xao của hắn, lòng nàng lo lắng, vội đỡ hắn lên giường, bắt mạch kiểm tra, nàng mới nhớ ra mình vẫn chưa phong bế nội lực giúp hắn. Kinh mạch gần như rối loạn, căng hết mức để chịu đựng.
Vừa đưa tay kết ẩn, lục phủ ngũ tạng nàng, vết thương mới chồng vết thương cũ đang kết vảy khiến nàng thổ huyết, chuyển hóa thành ngoại thương, chỉ đơn giản có thêm vài vết xước thôi.
Hàn Ảnh cố gắng gượng, nàng hiện nguyên hình, đi đến suối tiên trị thương. Nàng để Hoa Nguyệt nằm trên giường, dùng phép lột bớt quần áo để thân người tỏa nhiệt, nhanh chóng, lại không đè lên mấy vết thương ngoài da.
...
Linh Nữ ngồi ở trên cao, đôi mắt lim dim, tựa hồ đang thiếp đi. Nét mặt sắc sảo không đổi sắc khí. Những ngón tay mềm mại, làm điểm tựa, nâng đỡ khuôn mặt xinh đẹp.
"Tiểu mỹ nhân, ngươi gọi ta?"
Giọng nói bất nam bất nữ vang lên, khiến mi tâm nàng ta nhăn lại khó chịu, cánh môi khẽ hở, từ tốn nhấc mí mắt.
"Giả danh trưởng công chúa Yêu tộc, rong chơi như vậy đủ rồi. Có thứ hay ho khác cho ngươi đây."
Ảnh Nữ nhìn nàng ta, ánh mắt dò xét, môi cười như không.
"Đừng nhìn ta kiểu đó, Ngọc Cơ! Chẳng phải năm đó vì hình hài như trưởng công chúa, nên bị kỳ thị, vì vậy ngươi mới phản bội tộc mình hay sao?"
Linh Nữ, giọng nói đầy mê hoặc. Phút chốc, ánh mắt Ảnh Nữ, à không, Ngọc Cơ hóa tức giận.
"Ngươi dám?"
"Nếu không muốn bị lộ chuyện ngươi là Ngọc Cơ, giết chết tỷ tỷ ruột của người trong tộc biết thì ngoan ngoãn nghe lời ta đi. Cẩn thận, đến cả bộ dáng bây giờ của ngươi cũng bị ta vạch trần."
Ngọc Cơ chỉ biết nhẫn nhịn, tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bàn tay lại nắm chặt thành quyền hận không thể băm nát nữ nhân trên kia.
"Ngươi muốn ta làm gì!"
Linh Nữ cười to hả dạ, nàng nhìn bộ dạng đau khổ của Ngọc Cơ cảm thấy rất hứng thú. Thoắt chốc xuất hiện đằng sau lưng nàng, đôi tay vuốt ve khuôn mặt khiến nàng ta ớn lạnh.
"Ngươi như thế này, ta thích hơn nhiều. Hahaha."
Giọng nói phà hơi ấm nóng vào vành tai của Ngọc Cơ, khiến nàng ta nổi da gà, thế nhưng chỉ biết đứng im.
"Hãy tiếp cận người trong mộng của ngươi đi, tên đồ tử của Hàn Ảnh, bọn họ đang ở Thượng Sơn. Hãy lợi dụng hắn để giết nàng ta, xong rồi ta sẽ giúp ngươi giải thoát."
Linh Nữ nét mặt nham hiểm liếc nhìn thần thái của Ngọc Cơ, chỉ thấy nàng ta gật đầu, liền mỉm cười thỏa mãn. Buông nàng ta ra, trở về chiếc ghế trên cao.
...
Chẳng biết đã qua bao lâu, nguyên hình của Hàn Ảnh chìm sâu trong dòng nước ấm của suối tiên.
Nàng chìm sâu vào trong mộng, những vết thương ngoài da đã liền lại. Chỉ là thần kỳ mà chẳng thần kỳ. Chữa được vết thương trên thân thể lập tức lại chẳng thể lập tức chữa cho nàng vết thương cắt sâu trong lòng nàng.
Ngày Hoa Nguyệt cầu cứu nàng, nắm lấy tà váy nàng, đau đớn xin nàng giúp đỡ, ánh mắt nàng rung lên, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Bóng dáng đó, chỉ là từng cứu nàng. Hắn đáng thương, đáng thương vô cùng.
Bốn vạn năm trước, có một người yêu nàng như sinh mệnh. Dù cho nàng và hắn có là hai người đứng ở hai phe đối đầu nhau. Một thần một ma, nhưng hắn vẫn bất chấp yêu nàng.
Thân phận là đại ma đầu của Ma tộc, so ra tôn quý vô cùng, nhưng nhìn cho kỹ, lại chỉ thấy hắn như thiếu niên bất lực. Mang trong mình nửa chính nửa tà, lại còn mang trên đầu tội nghiệt giết sư tổ, giệt đồng môn. Người ta mượn tay hắn, khiến hắn mang tội tày trời, bất lực bước lên vị trí ma vương mà hắn chẳng bao giờ mong muốn.
Lúc đó, hắn yêu nàng cũng như vậy, nhất kiến chung tình, làm mọi thứ vì nàng, hắn giúp Thiên Tộc chấn hưng Tam giới, còn để bọn họ mặc sức thâu tóm ma tộc.
Nhưng bọn họ lại chẳng bao giờ để tâm đến, và nàng cũng chẳng để tâm đến.
Hắn yêu nàng. Nàng biết. Hắn si mê nàng. Nàng cũng biết. Chỉ là, lòng nàng chỉ hướng về ý trung nhân, Thiên Tôn Thái Tử, Uy Diệp. Nàng cùng chàng, là cặp trời định. Tình nồng ý mặn. Nàng không chắc có phải lòng nàng hướng về chàng, nhưng lại cố chấp cho rằng chàng là chân ái mà mặc kệ hắn.
Ngày Tam giới hỗn chiến, hắn lại gánh thêm tội mưu đồ hủy hoại hòa bình của ba giới. Hắn không giải thích cho thiên hạ, chỉ muốn nói rõ với nàng, nhưng nàng chẳng, không phải, chưa một lần để tâm. Nàng chỉ hận hắn. Rất hận.
Bóng dáng hắn quay đi, một mình đối đầu với cả ma tộc. Hắn đánh, đánh đến cả người đầy máu. Lại còn đánh với cả Uy Diệp. Hắn cam chịu lãnh lấy một chưởng của Uy Diệp. Chỉ là hắn không ngờ, Linh Nữ lại xuất hiện, dùng Thần Diêu Kiếm đâm Uy Diệp, hắn liền dùng thân mình đỡ cho, nhát kiếm xuyên bụng chỉ làm Uy Diệp bị thương, chẳng ngờ hắn sẽ đỡ cho bản thân.
Cả một kiếp hắn, chỉ như dòng chảy cay đắng. Nếm đủ những mùi vị cả đời người chưa chắc phải chịu bằng hắn.
Hàn Ảnh chứng kiến hắn từ từ rơi xuống, trong lòng dấy lên xúc cảm, liền phi thân đến đỡ lấy hắn.
Nàng chẳng hiểu vì sao nước mắt lại rơi từ khóe mi. Hắn nhìn lệ nàng rơi, lòng không cam, chỉ cố sức cười, đôi tay nặng nề dùng chút sức lực lau đi nước mắt cho nàng, dùng chút pháp lực còn sót lại họa cho nàng vết bớt bỉ ngạn đỏ thẫm từ máu của hắn.
Nàng nhớ, năm đó, hắn còn dùng chính chất giọng ấm áp để hứa với mình. Hắn nói:
"Đến mùa hoa đào nở vạn năm sau, ta lại si tình nàng..."
Rồi cứ như vậy, hắn biến mất, từ từ mà vô tình tạo cho nàng một vết thương lòng. Nàng nhìn hắn mới nhận ra, kiếp đào hoa của hắn cũng là kiếp đào hoa của nàng. Người hắn dùng cả đời để si tình lại là người dùng cả đời hắn cố chấp bất ngộ. Và rồi khi hắn bước đi qua, người một lòng nhớ nhung, một lòng hối tiếc chỉ có nàng.
Con hồ ly trong dòng suối bỗng tru lên một tiếng nghe thật bi thương.
...
Người ta chỉ biết ma tôn cùng thái tử biến mất nhưng chỉ chắc chắn ma tôn đã hồn phi phách tán, còn vị thái tử kia, lại chẳng biết ở đâu. Chỉ đồn đại rằng tiên thân của Uy Diệp đang được nuôi dưỡng ở Cấm địa Thiên tộc, nơi chỉ có Hoàng tộc mới được bước vào.
...
Hoa Nguyệt hôn mê liền ba ngày ba đêm cuối cùng cũng tỉnh. Hắn vội đi tìm Hàn Ảnh lại thấy nàng đang nằm bên giường trông hắn. Nàng một thân y phục trắng đơn giản mà thoát tục. Mái tóc chỉ để buông xõa một nửa, một nửa vấn hờ bằng trâm bạc.
Nét mặt nàng co giãn ra. Lúc hắn đưa tay định bế nàng, nhìn thấy vết thương trên tay chảy máu, hắn ngừng lại, định lau vội liền thấy lúc vệt máu đi qua cánh bỉ ngạn giữa trán nàng chợt phát sáng. Sáng mạnh mẽ.
Hắn ngạc nhiên khó hiểu. Bước xuống bế nàng lên giường, trải chăn cho nàng, cánh bỉ ngạn vẫn không ngừng sáng. Định quay đi liền thấy tay hắn bị tay nàng kéo lại.
"Đừng đi. Xin ngươi. Ngươi nói, hoa đào nở vạn năm sau ngươi sẽ tìm ta cơ mà. "
Hoa Nguyệt khựng lại, ánh mắt khó hiểu. Nhìn nàng. Lại thấy cánh bỉ ngạn vẫn không ngừng phát sáng. Bất chợt cánh tay bị nàng nắm chặt, rỉ máu. Giọt máu rơi xuống đột nhiên bị một lực hút về phía cánh bỉ ngạn. Lập tức, ấn ký tan ra, bao phủ lấy hắn.
Từng đoạn ký ức, hắn không biết của hắn hay của nàng. Hắn nhìn thấy một nam nhân, từ hình dáng đến khuôn mặt đều giống hắn y đúc. Chỉ khác, ở hắn toát lên một nỗi buồn khó tả. Đáy mắt từ bao giờ trở nên sâu lắng.
"Ngươi là ma vương của ma tộc. Dù ngươi có không muốn, lựa chọn cuối cùng của ngươi chính là đại ma đầu ma tộc."
Linh Nữ, nàng ta trở thành đọa tiên, nửa người nửa ma. Vẫn chưa hoàn toàn nhập ma. Có nhìn cũng không nhìn được nàng ta đã đến bước đường này.
Hoa Nguyệt nhìn thấy nam nhân đó, bất lực quay đi, ánh mắt còn chất chứa phẫn nộ.
...
Cảnh mộng thoáng chốc thay đổi, điều làm hắn ngạc nhiên hơn, Hàn Ảnh ở đó.
Ánh mắt nam nhân kia lúc này chợt thay đổi. Trở nên dịu dàng với nàng hơn, ấm áp như nắng mùa xuân, lại có chút si tình.
"Ta chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với người trong thiên hạ. Ta không cần bọn họ tin ta. Ta không cần minh oan. Cũng chẳng cần Thiên Tộc tin ta. Điều ta cần chính là ánh mắt của nàng. Chỉ cần nàng tin ta một lần, hướng về ta một lần, dù có phản bội cả ma tộc. Ta cũng cam lòng."
Nói rồi, ánh mắt hắn ta chất chứa nỗi khổ khó mà nói nên lời. Hắn nhìn Hàn Ảnh rồi bất lực quay đi.
Hoa Nguyệt chép miệng, tặc lưỡi. Sao thế gian này lại có người si tình với tỉ tỉ đến như vậy.
...
Một lần nữa, mộng cảnh lại chuyển dời. Lần này là cảnh nam nhân kia đánh đánh chém chém ma tộc. Hắn vừa dẹp hết bọn chúng, liền phải tiếp chiêu của Uy Diệp. Đánh mấy hồi chẳng phân thắng bại. Linh Nữ ban nãy Hoa Nguyệt vừa thấy bây giờ, trán mang ấn ký đọa tiên, cầm thanh thần kiếm, đâm về phía Uy Diệp. Chỉ thấy nam nhân kia đỡ cho hắn khiến Hoa Nguyệt không thể tin vào mắt mình.
Nam nhân rơi xuống. Chỉ nghe thấy tiếng hét:
"Hoa Nguyệt."
Giọng của Hàn Ảnh khiến Hoa Nguyệt sững lại, hắn nhìn nàng đỡ lấy nam nhân Hoa Nguyệt kia, chỉ biết chết đứng.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Sao lại là Hoa Nguyệt? Sao tỉ tỉ lại khóc?
Hắn như chôn chân tại chỗ, nhìn Hàn Ảnh ôm nam nhân đó.
"Đến mùa hoa đào nở vạn năm sau, ta lại si tình nàng..."
Câu nói từ miệng nam nhân đó, khiến ánh mắt Hoa Nguyệt trở nên vô thần. Vài khoảnh khắc trước đó, hắn khó hiểu sao nam nhân này lại si tình tỉ tỉ. Còn bây giờ, hắn trở nên bần thần.
Hắn trở về thực tại, cánh bỉ ngạn cũng quay lại nguyên hình trên trán nàng.
Hoa Nguyệt di chuyển tầm mắt về hướng Hàn Ảnh. Rốt cuộc, ta là ai? Ảnh Ảnh tỉ, cái tên đó là vô tình hay cố ý tỉ cho ta ?