Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 2



An Thế Duy trước khi đi còn đặt ở trên bàn một chiếc thẻ tín dụng vàng sáu số. Đó là tiền sinh hoạt phí tháng sau của tôi. Về phương diện kinh tế hắn đối với tôi rất phóng khoáng, lúc nào cũng muốn lo cho tôi những thứ tốt nhất. Hắn thậm chí còn yêu cầu mỗi một bộ quần áo hay nội y tôi mặc đều phải là hàng cao cấp trong các cửa hiệu danh tiếng, hắn không cho phép tôi ăn mặc một cách tùy tiện. Thế nhưng phần lớn thời gian, tôi chỉ thấy hắn sai người mang tới tận nhà rất nhiều quần áo và đồ dùng hàng hiệu. Tôi bình thường ru rú trong nhà, cũng hầu như không có bạn bè, căn bản không cần quá nhiều quần áo như vậy. Hơn nữa với tính cách của tôi, cũng không thích phô trương hay khoe khoang gì cả.

Nhưng mà những bộ quần áo này, mỗi một bộ đều là do An Thế Duy đích thân chọn cho tôi, tôi luôn thập phần cảm kích. Những lúc cùng hắn ra ngoài, hắn sẽ ra lệnh cho tôi mặc bộ đồ mà hắn đã chọn sẵn, tiếp đó thay tôi lựa chọn phụ kiện phối hợp, giống như đang trang trí cho một thứ đồ triển lãm, sau đó mới mang tôi đi ra ngoài. Hắn thích nhìn thấy người qua đường phải ngây ra nhìn chúng tôi, những lúc đó, hắn sẽ cảm thấy rất tự hào rất kiêu hãnh.

Bởi vì, tôi là vật sở hữu của hắn.

Mặc dù tôi biết hắn chỉ là đem tôi ra để khoe khoang, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Bởi vì trong suốt năm năm, số lần An Thế Duy mang tôi ra ngoài chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Tôi là tình nhân bị hắn nuôi ở khuê phòng không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Thân phận bất đồng, đẳng cấp bất đồng, tôi biết tôi bất kể thế nào cũng không thể xứng với hắn.

An Thế Duy, chính là “hình mẫu lý tưởng” đối với tất cả đàn ông. Gia thế hiển hách, tài lực hùng hậu, có một người vợ ôn nhu hiền thục mỹ lệ trang nhã, cuộc sống gia đình hạnh phúc mỹ mãn, mà bản thân hắn, tuổi trẻ tài cao, anh tuấn tiêu sái, hơn ba mươi tuổi đã có công ty luật sư cho riêng mình, thanh danh lan xa, tỏa sáng như mặt trời ban trưa. Những lời ca tụng hoa mỹ có thể nghĩ đến, đều có thể dành cho hắn.

Tôi nghĩ, có lẽ tôi là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời hắn.

Nếu như không có tôi, có thể hắn đã đạt đến hai chữ “Hoàn mỹ “.

Cứ miên man suy nghĩ như vậy, tâm trạng vốn đã nặng nề lại càng chùng xuống.

Tôi cứ vùi người vào sô pha, rất lâu sau vẫn không có cách nào nhúc nhích, chỉ khẽ dịch người thôi cũng khiến đau đớn nơi hạ thân kéo tới. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể để mặc cho thân thể trần trụi nhớp nháp nằm đó gần một tiếng, cũng may khí trời chưa chuyển lạnh, nếu không chắc chắn tôi đã cảm mạo rồi.

Buổi trưa, tôi thật vất vả đứng lên, nhẫn nhịn đau đớn, động tác chậm chạp bám vào bàn ghế và tường, từng bước một đi vào phòng tắm. Hơi nước nóng liền bốc lên, tôi khó khăn tắm rửa thân thể cả bên trong lẫn bên ngoài. Đang lúc cầm khăn tắm lau khô thân thể liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Thế là, tôi khẩn trương choàng áo tắm đi ra mở cửa, nhưng lại không để ý dưới chân trơn trượt, oạch một tiếng, cả thân thể té nhào xuống sàn nhà cẩm thạch, nhất thời, mắt cá chân nhói lên đau đớn.

Tiếng chuông cửa liên tục vang lên. Tôi cắn răng bò dậy, lảo đảo đi ra mở cửa.

Trước cửa nhà là một người đàn ông mặc đồng phục màu đỏ, một tay bê mấy chiếc hộp, một tay cầm hóa đơn, nhìn tôi chậm rãi nói: “Tiên sinh, đây là hàng ngài đã đặt, tổng cộng là một trăm ba mươi bảy đồng, mời ngài ký nhận, cảm ơn.”

Lời nói rất chuyên nghiệp, nụ cười cũng rất chuyên nghiệp.

Tôi nhìn Pizza trong tay người đó, lắc đầu, nói: “Xin lỗi, anh nhầm rồi, tôi không có đặt hàng.”

Người đàn ông liền lộ vẻ nghi hoặc.

“Không lầm đâu, phòng của ngài là số 2901 phải không? Đây là cơm trưa mà một giờ trước ngài đã đặt mà.”

Tôi muốn cười phá lên, một giờ trước tôi còn đang bận làm tình, làm gì có thời gian đi đặt hàng. Thế nhưng vị nhân viên chuyên ngiệp này cứ một mực khẳng định là tôi đã gọi điện đặt Pizza, tôi thực sự cũng chẳng còn sức lực nào để tranh cãi với anh ta, cuối cùng tôi quyết định trả tiền để sớm đuổi anh ta đi.

Lúc này, cánh cửa thang máy gần đó mở ra, một thanh niên trẻ tuổi dáng người cao to đi tới, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ kéo xuống rất thấp, quần áo trên người được phối với rất nhiều phụ kiện bằng kim loại, bên vai đeo một chiếc ghi ta, hai tai đeo tai nghe. Cậu ta cúi đầu không nói gì lướt qua chỗ chúng tôi, đi chưa được mấy bước, lại đột nhiên ngừng lại, quay đầu, tháo tai nghe xuống, giống như người mới tỉnh lại từ giấc mộng, nói: “A, đây là Pizza của tôi mà?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.