Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 22



Bị cơ thể to lớn của Thư Lạc đè lên, thân thể bị áp chặt ở giữa sô pha và cậu ta, không cách nào nhúc nhích, hai tay bị chế trụ, đặt ở trên đỉnh đầu. Nụ hôn của Thư Lạc giống như bão tố điên cuồng ập tới, cậu ta không ngừng gặm cắn đôi môi tôi, còn thô bạo mút mạnh đầu lưỡi, liên tục càn quét vào tận sâu trong khoang miệng. Nụ hôn điên cuồng mãnh liệt không dứt khiến tôi hít thở không thông, chỉ cảm thấy đại não gần như bị thiếu dưỡng khí, thần trí trở nên mơ hồ, chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Đến lúc nụ hôn điên cuồng kia tách khỏi miệng tôi, đầu lưỡi cậu ta lại tiếp tục liếm đến sau gáy, hơi thở nóng bỏng ẩm ướt kề sát bên tai. Thư Lạc ngậm lấy vành tai của tôi, nhẹ nhàng liếm vào trong, luồng khí ấm nóng rót vào tai khiến tôi cảm thấy nhồn nhột, bàn tay của cậu ta từ lúc nào đã lần mò vào trong quần áo của tôi, khám phá thân thể tôi từng chút một.

Tôi cố gắng giãy dụa, thanh âm run rẩy.

“Thư Lạc… Đừng như vậy… Mau buông… Thư… A…”

Ngón tay ấm áp di chuyển tới trước ngực mà đùa bỡn, liên tục xoa nắn đầu v* của tôi, từng đợt khoái cảm giống như luồng điện từ điểm yếu ớt không ngừng truyền tới, thân thể không nhịn được mà run rẩy, tôi ra sức giãy dụa trốn tránh, thế nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi những ngón tay đang vuốt ve khắp thân thể kia.

Tôi ngửa cổ thở dốc, khó khăn nói: “Thư Lạc… Không thể như vậy… A… Thư Lạc… A… Không được…”

Thư Lạc đưa tay sờ lên gương mặt tôi, nhìn tôi chăm chú, khóe mắt cậu ta có chút ướt át, con ngươi đen láy sâu thẳm, nhưng trong ánh mắt ấy lại mang theo một nỗi bi thương nào đó không thể nói thành lời. Ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy rất đau lòng. Tôi thở dốc nhìn cậu ta, nghẹn ngào nói: “Thư Lạc, đừng như vậy.”

Thư Lạc cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Những sợi tóc hơi dài rối loạn phủ xuống trước mắt, cậu ta giống như một con thú nhỏ bị thương, vô cùng đau buồn, cũng rất cô đơn.

Cậu ta nói: “Tiểu Phi, tại sao đến tận bây giờ anh vẫn trốn tránh tôi? Tôi đã không còn là đứa trẻ như anh nói nữa, anh hãy nhìn cho rõ ràng đi.”

Tôi kinh ngạc nhìn Thư Lạc, thật không biết nói sao. Đúng vậy, trước giờ đều do bản thân tôi đã quá ích kỷ, lúc nào cũng coi cậu ta như đứa trẻ mà yêu thương, tôi biết đó chỉ là mượn cớ mà thôi, tôi thực sự đã không quan tâm đến tình cảm của cậu ấy.

Thư Lạc yêu thương sờ lên tóc tôi, nụ cười có chút bi thương.

Không khí chìm trong im lặng, đột nhiên Thư Lạc vươn tay xé áo tôi ra, tôi bất chợt bừng tỉnh, lập tức lui thân thể ra sau, nắm chặt vạt áo, thất kinh lắc đầu.

“Thư Lạc! Dừng tay! Xin cậu dừng tay!”

Mặc cho tôi hoảng loạn kêu la, vạt áo trước ngực bị xé rách một cách thô bạo, hai cổ tay bị giữ chặt, thân thể trần truồng không chút che đậy hiện ra trước mắt Thư Lạc.

Trong phút chốc, Thư Lạc hít một hơi khí lạnh, con ngươi có chút co rút, động tác đột ngột dừng lại.

Tôi thống khổ nhắm chặt hai mắt, nghiêng đầu, nước mắt theo khóe mi trào ra.

Thư lạc im lặng rất lâu, sau đó mới cố gắng đè nén lửa giận, trầm giọng hỏi: “Có phải là hắn làm không?”

Tôi hổ thẹn cắn môi, nước mắt không ngừng chảy xuống, không nói gì.

Toàn bộ thân thể đều bị Thư Lạc nhìn thấy hết, thực sự khiến tôi xấu hổ vô cùng. Khắp người rải đầy vết roi đỏ tấy, là do hôm trước An Thế Duy đã dùng dây lưng đánh tôi, còn những vết xanh tím chi chít, chính là những dấu hôn vẫn còn lưu lại.

Thư Lạc không nói gì buông lỏng tay ra, nâng tôi từ trên ghế sô pha dậy, ôm vào lòng thật chặt.

“Hắn ta đối với anh như vậy, tại sao anh không rời khỏi hắn?”

Những lời này đã chạm đến vết thương đau đớn tận sâu trong trái tim, tôi yếu đuối bất lực dựa vào lòng Thư Lạc, run rẩy nói: “Nếu như có thể, tôi cũng muốn rời đi, nhưng tôi không làm được…”

Sắc mặt Thư Lạc ngày càng ảm đạm, trong ánh mắt tràn đầy đau xót. Cậu ta không nói tiếng nào, chỉ ôm tôi chặt hơn. Nước mắt của tôi, đã không thể khống chế được nữa, thân thể được hơi ấm của cậu ấy bao bọc, tôi nép sát vào lồng ngực to lớn rắn chắc ấy khóc đến lạc cả giọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.