Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 35



Hai giờ chiều. Bệnh viện.

Khoác trên người chiếc áo blouse trắng gọn gàng sạch sẽ, bác sỹ chủ nhiệm Trình Quân Khả bắt chéo chân ngồi bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn chàng trai anh tuấn ngồi ở đối diện, sau đó cầm một lọ thuốc màu trắng đặt lên bàn, mặt không thay đổi nói: “Thư tiên sinh, tôi hi vọng cậu có đủ sáng suốt để biết mình đang làm gì, uống hết lọ thuốc này là phải quyết định phẫu thuật ngay, thời gian kéo dài lâu e là cả thần tiên cũng không cứu nổi cậu. Cậu cần phải suy nghĩ cho kỹ.”

Thư Lạc nhìn lọ thuốc trong tay, lặng yên trong chốc lát, khẽ nở nụ cười.

“Bác sỹ Trình, nếu như… nếu như không làm phẫu thuật, tôi còn bao nhiêu thời gian?”

“Cậu nói cái gì? ” bác sỹ Trình nhướn mày, “Không làm phẫu thuật?”

“Ừm. ” Thư Lạc rất bình tĩnh nhìn bác sỹ, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.

Bác sỹ Trình không khỏi cau mày, giọng nói nhấn mạnh.

“Anh bạn trẻ, cậu có biết mình đang nói cái gì không hả? Tuy rằng với tình trạng của cậu phẫu thuật sẽ tương đối phức tạp, tỷ lệ nguy hiểm theo đó cũng khá cao, nhưng nếu không làm phẫu thuật, khối u trong não sẽ dần dần lấy mạng của cậu, cậu ngay cả một tia cơ hội sống cũng không có.”

Câu nói cuối cùng được nhấn mạnh, nghe càng trở nên nghiêm trọng hơn. Thư Lạc chỉ yếu ớt cười, ánh mắt trầm tĩnh.

“Xin hãy nói cho tôi biết, nếu không làm phẫu thuật, tôi còn bao nhiêu thời gian.”

Bác sỹ Trình do dự nhìn cậu nhóc ngang bướng quật cường này, lạnh lùng nói: “Không quá sáu tháng.”

Sáu tháng…

Nghe thấy những chữ này, Thư Lạc liền thì thào lặp lại, suy nghĩ một chút, lẩm bẩm: “Sáu tháng là đủ rồi.”

Nói xong liền đứng dậy xoay người rời đi, thế nhưng vừa ra đến cửa, đột nhiên vị bác sỹ kia thấp giọng quát.

“Đứng lại ! Lần sau gọi cha mẹ của cậu tới, tôi muốn bàn bạc chuyện phẫu thuật với bọn họ.”

“Cha mẹ? ” Thư Lạc bật cười, “Tôi không có cha mẹ.”

Bác sỹ Trình sửng sốt, lại nói: “Gọi ai cũng được, tóm lại, kêu người nhà của cậu tới đây.”

Nụ cười của Thư Lạc lại càng mở rộng, cậu lạnh nhạt nói: “Thật xin lỗi, tôi không có người nhà. Chuyện của tôi sẽ do một mình tôi làm chủ.” Sau đó, trong sự kinh ngạc của đối phương liền xoay người bước ra khỏi phòng.

Về đến nhà đã là năm giờ chiều. Căn hộ bảy mươi mét vuông nằm ở khu vực tây nam thành phố này là Thư Lạc mới thuê từ tháng trước, còn căn hộ số 2902 kia đã không còn thuê nữa.

Ánh mặt trời yếu ớt lúc hoàng hôn từ ngoài ban công chiếu vào trong phòng, bóng nắng loang lổ trên mặt đất một màu vàng nhàn nhạt. Thư Lạc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, bên trong vô cùng tĩnh lặng yên bình, nhìn thấy Mạc Phi vẫn đang nằm mê man ở trên giường, hai mắt nhắm chặt, gương mặt xanh xao tái nhợt có chút ửng đỏ. Kể từ ngày Thư Lạc mang anh về nhà, anh liền ngã bệnh. Có thể là do bị nhiễm phong hàn, thân thể cứ luôn sốt nhẹ không hề thuyên giảm.

Thư Lạc đứng ở bên giường, yêu thương cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Mạc Phi, nhẹ nhàng đặt vào trong chăn, kéo chăn đắp kín lên, sau đó chậm rãi ngồi xuống, lặng yên đưa mắt nhìn gương mặt an tĩnh suy nhược của Mạc Phi.

Nam nhân đang say ngủ thực sự tiều tụy đến đáng thương, đôi môi nhợt nhạt không có lấy một tia huyết sắc, chiếc cằm vốn đã gầy nhọn lại càng trở nên nhọn thêm, hàng mi dài đen nhánh nương theo nhịp thở mà nhẹ nhàng rung động, vết thương ở thái dương sau khi được sơ cứu đã không còn chảy máu nữa, thế nhưng Thư Lạc vẫn lo lắng dán lên đó một miếng băng gạc, trên người anh còn có rất nhiều vết roi khó coi, cậu cũng cẩn thận cho anh uống thuốc kháng sinh.

Bởi vì bệnh đến không còn chút khí lực, Mạc Phi chỉ có thể mặc cho Thư Lạc bài bố, nhưng từ đầu đến cuối anh chỉ nhắm mắt, không liếc nhìn cậu một cái, cũng không hề nói một câu. Thư Lạc biết, Mạc Phi sẽ không tha thứ cho cậu.

Cậu cứ tưởng rằng mình đã cứu nam nhân yếu đuối ngốc nghếch này thoát khỏi sự hành hạ của An Thế Duy, nhưng kết quả là, cậu phát hiện ra mình và An Thế Duy thực ra cũng không khác gì nhau. Chỉ là một người tổn thương thân thể anh, còn một người thì tổn thương trái tim anh. Cũng đều là làm tổn thương, nhưng hiển nhiên, thủ đoạn của cậu lại đê tiện hơn. Vết thương đau đớn khi bị người mình tin tưởng lừa dối so với sự hành hạ nơi thân thể càng khó có thể khép lại, càng khó có thể tha thứ.

Thư Lạc tự giễu cười, cười đến có chút bi thương. Cậu dùng ngón tay tinh tế mơn trớn gương mặt xinh đẹp đang say ngủ của Mạc Phi, nhịn không được cúi người, đặt lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của người kia một nụ hôn nồng nàn. Thế nhưng nụ hôn này, không cẩn thận đã làm Mạc Phi tỉnh giấc.

Mạc Phi chậm rãi mở mắt ra, đột nhiên nhìn thấy có người đàn ông đang hôn lên môi mình, liền sợ đến giật mình một cái, lập tức đẩy Thư Lạc ra.

“Cậu làm gì vậy ?!”

Thư Lạc sửng sốt một chút, lúng túng dịch người ra sau.

“Xin lỗi, đã làm anh tỉnh giấc rồi.”

Mạc Phi gắng gượng nâng người ngồi dậy, ánh mắt nhìn Thư Lạc vừa sợ vừa giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.