Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 47



Lảo đảo lao ra khỏi sở cảnh sát, Mạc Phi trong lòng nóng như lửa đốt lập tức chạy về nhà tìm Thư Lạc, thế nhưng, ngôi nhà trọ đó đã hoàn toàn trống không, cảm giác như vẫn còn lưu lại mùi hương của Thư Lạc, thế nhưng hình bóng của chàng trai đó thì lại không thấy đâu. Nhân viên quản lý nhà trọ đứng bên cạnh bực bội nói: “Tôi đã nói với cậu rồi mà sao cậu cứ không tin vậy! Cậu nhóc đó đã trả lại nhà từ một tuần trước rồi, bây giờ cậu ta dọn đi đâu, làm sao tôi biết được?!”

Mạc Phi kinh ngạc ngây ngốc nhìn ngôi nhà mà hai người đã từng sống chung trong khoảng thời gian qua, giống như chỉ trong chớp mắt, liền có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Thư Lạc, nhìn thấy nụ cười yêu chiều của cậu khi cậu gắp thức ăn cho anh, nhìn thấy ở trước cửa sổ cậu ôn nhu dang rộng hai tay ôm anh vào lòng, nhìn thấy cậu ngồi trên ghế sô pha ôm đàn ghi ta gảy cho anh nghe, còn có chiếc giường lớn mềm mại đó, những cảm xúc mãnh liệt mà hai người đã trao nhau trong những đêm mê đắm…

Tất cả mọi chuyện, giống như mới xảy ra ngày hôm qua. Vậy mà hôm nay, vật thì còn, nhưng người thì đã mất.

Mạc Phi ôm lấy đôi vai run rẩy, thẫn thờ cuộn người trước cửa nhà trọ, sự ăn năn hối hận không ngừng giày xéo cõi lòng, nhấn chìm anh trong thống khổ bi thương. Anh đang đợi Thư Lạc trở về, anh muốn nói lời xin lỗi với cậu, cho dù có phải quỳ trước mặt cậu, anh cũng muốn cầu xin cậu tha thứ. Nhưng mà, Thư Lạc lại không hề cho anh cơ hội. Mạc Phi ở trước cánh cửa đó chờ đợi cả ngày lẫn đêm, nhưng chàng trai luôn mỉm cười đầy ôn nhu ấy, lại không hề xuất hiện.

Nước mắt không thể kiềm nén được lại dâng lên, ướt đẫm hết cả khuôn mặt. Trong ngực giống như có một bụi gai sắc bén không ngừng sinh sôi nảy nở, mạnh mẽ quấn chặt lấy lồng ngực, tim, đã đau đến giống như vỡ nát. Mạc Phi chưa bao giờ khao khát muốn gặp Thư Lạc mãnh liệt như vậy, sự mong nhớ dường như khiến anh đau đến hít thở không thông, những hồi ức không ngừng hiện lên giống như một dòng nước không có điểm tận cùng, giống như thủy triều điên cuồng nhấn chìm toàn bộ tâm trí.

Thư Lạc, xin lỗi, xin cậu hãy cho tôi … một cơ hội nữa…

Mạc Phi từ tận sâu trong đáy lòng hết lần này đến lần khác cầu mong.

Thế nhưng, chàng trai có nụ cười tỏa nắng đó, có lẽ vĩnh viễn không trở về nữa…

Một tháng sau.

Những ngày đầu năm mới, trên khắp phố lớn ngõ nhỏ đều ngập tràn không khí vui tươi của ngày tết, dòng người tấp nập vui sướng hân hoan, so với bệnh viện trống trải hiu quạnh thì càng lộ vẻ vắng lặng tiêu điều.

Mạc Phi bởi vì cả ngày ở bên ngoài tìm kiếm Thư Lạc, thân thể mệt mỏi quá độ mà bị nhiễm phong hàn, vừa mới đi khám bác sỹ xong, lúc này đang một mình đi trên hành lang bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng, bất thình lình bị một tiểu y tá hấp tấp từ phía sau đụng phải.

“A, xin lỗi xin lỗi.”

Cô y tá nhỏ vừa liên tục cuống quýt xin lỗi vừa vội vội vàng vàng chạy đi, biến mất ở một gian phòng bệnh. Mạc Phi vì tò mò liền đẩy cửa ra nhìn một cái, lúc nhìn thấy người đang thiếp đi trên giường trong căn phòng bệnh nhỏ hẹp đó, anh bỗng chốc ngây người, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc đó, sao lại quen thuộc đến như vậy.

“Thư… Thư Lạc?!”

Mạc Phi suýt chút nữa là kêu ra tiếng, sau đó lại hoài nghi không biết có phải vì mình quá nhớ thương chàng trai đó mà sinh ra ảo giác hay không? Thế là, anh bán tín bán nghi bước tiếp về phía trước hai bước, tỉ mỉ quan sát người kia, nhất thời giật mình kinh ngạc.

Tuy rằng thân thể rất gầy gò, còn có vẻ tiều tụy hốc hác đến đáng thương, nhưng nam nhân đang nằm trên giường bệnh này, không phải là Thư Lạc mà anh đang đau khổ tìm kiếm thì là ai?! Nhưng, nhưng mà… tại sao Thư Lạc lại ở trong bệnh viện? Tại sao lại bị trói vào giường? Tại sao lại trở nên suy yếu như vậy?

Những suy nghĩ trong đầu dần trở nên hỗn loạn, Mạc Phi lo lắng sợ hãi tột độ, tay chân bỗng trở nên cuống quýnh, anh một tay nắm chặt bác sĩ điều trị đang đứng ở bên cạnh, liên tục hỏi một loạt câu hỏi.

Bác sỹ Trình nhìn Mạc Phi một chút, hỏi: “Cậu có quan hệ gì với bệnh nhân?”

Mạc Phi thoáng chần chừ, nói: “Tôi… Tôi là anh trai của cậu ấy.”

“Anh trai? ” Bác sỹ Trình nhíu mày, nói, “Được, vậy phiền cậu đi theo tôi một chuyến.”

Ở trong phòng làm việc, Mạc Phi nhanh chóng vặn hỏi bác sỹ rốt cuộc Thư Lạc bị bệnh gì. Bác sỹ Trình lấy ra một tấm X quang chụp phần đầu, đặt ở trước hộp đèn, sau đó chỉ lên một cái bóng mờ màu đen ở phía trên, nói: “Khối u nguyên phát trong não.”

Mạc Phi thoáng cái không kịp phản ứng, mờ mịt nhìn cái bóng đen trên tấm X quang kia.

Bác sỹ Trình giải thích: “Tên thường gọi là, u não.”

“U não?!”

Mạc Phi sửng sốt vài giây, sau khi hoàn toàn lĩnh hội ý nghĩa của hai chữ này, trong nháy mắt, vì quá độ khiếp sợ mà khiến anh hầu như không thể đứng vững, anh lảo đảo chống tay lên bàn, suýt chút nữa là ngã xuống đất.

U não?! Nói đùa gì vậy?! Thư Lạc sao có thể bị u não được?! Tại sao đang yên lành đột nhiên lại bị u não?! Mạc Phi kinh ngạc sững sờ tại chỗ, một tay siết chặt vạt áo của mình. Sự đau đớn trong phút chốc lại cuộn trào mãnh liệt, giống như muốn xé rách lồng ngực của anh.

Sống cùng Thư Lạc một thời gian dài như vậy, nhưng anh lại hoàn toàn không hay biết gì, thì ra đứa trẻ này đã được chẩn đoán mắc bệnh u não từ hơn nửa năm trước, nhưng lại kiên quyết không chịu phẫu thuật, vẫn dựa vào thuốc để duy trì sinh mệnh. Mãi cho đến vài tuần trước, bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, ngất xỉu ở ven đường được người tốt phát hiện đưa đến bệnh viện. Tình hình hiện tại, khối u đã càng ngày càng lớn, đè lên dây thần kinh thị giác, Thư Lạc đã ở trong trạng thái mù. Vì không thể chịu được sự đau đớn hành hạ trong thân thể, đứa trẻ này đã ba lần có ý định nhảy cửa sổ tự sát, may mà được phát hiện đúng lúc nên kịp thời ngăn lại. Cuối cùng, bệnh viện không còn cách nào khác chỉ có thể tạm thời dùng sợi dây thừng cố định cậu ở trên giường.

Nói xong những lời này, vị bác sỹ chủ nhiệm vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Mạc Phi, nói: “Tình trạng của bệnh nhân trước mắt đã thập phần nguy cấp, bởi vì bản thân cậu ta cứ một mực không chịu ký tên, cho nên không thể tiến hành phẫu thuật được, nếu cứ để như vậy bệnh tình sẽ ngày càng xấu đi, hơn nữa ý chí muốn sống của bản thân cậu ta rất yếu ớt, cùng lắm chỉ có thể kéo dài được hai tháng. Hơn nữa… bây giờ có tiến hành phẫu thuật, tỷ lệ thành công cũng rất thấp…”

Lời nói này khiến Mạc Phi sợ đến cả người run lên, anh nhắm mắt lại, yên lặng hồi lâu, cố gắng ép chính mình bình tĩnh lại. Bởi vì lúc này, Mạc Phi hoàn toàn ý thức được, Thư Lạc nằm ở trên giường bệnh cần anh, anh ngàn vạn lần không thể suy sụp. Anh nhất định phải đủ kiên cường mới có thể giúp đỡ cho Thư Lạc, mới có thể khi cậu yếu ớt nhất nâng đỡ lấy cậu. Anh nhất định phải làm một chỗ dựa tinh thần thật vững chắc, cùng đứa trẻ này dũng cảm vượt qua tai ương của số mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.