Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 7



Cuối cùng, tôi hoàn toàn mất đi khí lực, ý thức dần trở nên mơ hồ, chỉ có thể cuộn người ngâm trong dòng nước lạnh lẽo đến thấu xương, không thể động đậy.

“Mạc Phi, Mạc Phi, anh đang nấu ăn hả? Sao ngay cả cửa cũng không khóa vậy?”

Bên tai loáng thoáng truyền đến thanh âm của Thư Lạc. Bây giờ là lúc cậu ta đi học về, cậu ta còn đang đợi tôi nấu cơm cà ri, gay go rồi. Tôi giật mình bừng tỉnh, gắng gượng cử động vài cái, nhưng vẫn không đủ sức để đứng lên.

“Anh… đang tắm? ” cánh cửa phòng tắm chợt mở ra, thanh âm của Thư Lạc vang lên.

Chỉ một giây sau, Thư Lạc lập tức phát hiện ra điểm dị thường, cậu ta nhanh như chớp chạy tới ôm lấy tôi, bàn tay vừa chạm vào mặt nước, đột nhiên thất thanh la hoảng lên: “Anh điên rồi hả?! Thời tiết như vậy mà đi ngâm mình trong nước lạnh?!”

Tôi cắn môi, thân thể run rẩy kịch liệt, lạnh đến mức nói không ra lời. Thư Lạc một tay ôm eo tôi, một tay giữ đầu gối, ôm tôi ra khỏi bồn nước lạnh lẽo kia, hoàn toàn không quan tâm chính mình bị ướt, cậu ta gắt gao ôm tôi, sau đó dùng khăn tắm khô ráo mềm mại nhanh chóng giúp tôi lau khô thân thể, rồi lại tìm một cái chăn lông bọc tôi lại.

“Anh đang làm cái chuyện quái quỷ gì vậy hả?! Sao lại đi ngược đãi bản thân mình?! Thân thể vốn đã yếu ớt như vậy rồi, còn đi làm những chuyện ngốc nghếch đó, anh rốt cuộc ── “

Đây là lần đầu tiênThư Lạc tức giận đến mức lớn tiếng với tôi như vậy, nhưng lời còn chưa nói hết, cậu ta đột nhiên dừng lại. Nhìn thấy tôi bọc trong chăn lông co rúc ở góc sô pha không nói tiếng nào, giống như một đứa trẻ đã làm sai chỉ biết yên lặng cúi đầu, thân thể lạnh đến mức run cầm cập, bộ dạng vô cùng thê thảm đáng thương. Thư Lạc thở dài, quỳ một gối trên sô pha, bàn tay giữ lấy vai tôi, dùng sức ôm tôi vào lòng.

Trong khoảnh khắc, tôi có chút sửng sốt. Nhưng lại nghĩ đến đứa trẻ này chắc chỉ là đang thương hại tôi, muốn an ủi dỗ dành tôi, nên tôi cũng không phản kháng. Người Thư Lạc thật ấm, có cảm giác tươi sáng trong lành như ánh mặt trời vậy. Cậu ta khẽ ấn đầu tôi vào trong ngực, tay kia khẽ vuốt lưng tôi, thanh âm nhu hòa hơn hẳn: “Xin lỗi, khi nãy tôi đã quá kích động …”

Đúng là một đứa trẻ biết quan tâm người khác mà. Tôi mỉm cười lắc đầu.

“Còn lạnh không? Tôi sẽ đi làm thứ gì ấm cho anh nhé.”

Thư Lạc vẻ mặt yêu thương nhìn tôi, sau đó liền pha cho tôi một ly sữa bò nóng, nhưng tay tôi vẫn còn hơi run rẩy, không thể tự bưng ly sữa. Thư Lạc vòng tay qua vai tôi, để tôi tựa vào người cậu ta, sau đó bưng ly thủy tinh đưa tới.

“Cẩn thận nóng, từ từ uống.”

Thư Lạc thay tôi thổi sữa bò cho bớt nóng, cẩn thận từng chút một đưa đến bên môi tôi, tôi thuận theo cúi đầu uống từng ngụm nhỏ sữa bò. Dòng sữa ấm áp từng chút một theo yết hầu trượt vào trong dạ dày, từ từ lan tỏa một cách chậm rãi, thân thể đông cứng cũng dần được thả lỏng. Nhiệt khí từ ly sữa không ngừng bốc lên, làn khói trắng đó mịt mờ trước mắt tôi, còn đọng lại thành những giọt nước trong suốt, từng giọt từng giọt rơi vào ly sữa.

Tôi ngơ ngác nhìn những giọt nước từ trên mặt tôi rơi xuống, ngây ngốc đến xuất thần.

Thư Lạc đặt ly sữa bò xuống, nâng khuôn mặt tôi lên, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt của tôi.

“Ngoan, không khóc.”

Cậu ta nhìn tôi ôn nhu cười, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nét quyến rũ của đàn ông trưởng thành.

Tôi giật mình, phục hồi tinh thần lại.

Khóc? Lẽ nào tôi đang khóc sao? Tôi đưa tay sờ sờ gương mặt mình, đã ướt thành một mảng.

Thật là muốn chết mà, sao tôi lại ở trước mặt một đứa trẻ mà khóc cơ chứ, hôm nay làm việc gì cũng không nên hồn.

Nhưng Thư Lạc hình như không hề quan tâm đến việc đó, trái lại cậu ta lại dùng thái độ như của anh trai nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, ôn nhu hỏi: “Tiểu Phi, không thể nói cho tôi biết sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó cười khổ gõ lên đầu cậu ta một cái.

“Tiểu Phi cái đầu cậu. Đừng có kêu loạn. ” suy nghĩ một chút, cười nói, “Không có chuyện gì đâu, đột nhiên thân thể có chút khó chịu, chút nữa sẽ khỏe lại thôi mà. Cảm ơn cậu.”

Thư Lạc nhìn tôi, im lặng thật lâu, cười cười, nói: “Anh không muốn nói tôi cũng sẽ không ép anh, nhưng mà, anh phải đồng ý với tôi, từ nay về sau không được làm những chuyện tổn thương đến mình như vậy nữa.”

Tôi sửng sốt. Tiểu quỷ này, thật đúng là có thể nhìn thấu nhân tâm.

“Đồng ý với tôi, được không?”

Thư Lạc nâng khuôn mặt tôi lên, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi. Tôi đột nhiên có cảm giác bị ánh mắt của cậu ta uy hiếp đến dao động tinh thần, cuối cùng lại như ma xui quỷ khiến vô cùng ngoan ngoãn gật đầu.

“Được…”

Thư Lạc lúc này mới nở nụ cười, cúi người ôm tôi vào lòng.

“Ngoan.”

Tôi lập tức đẩy cậu ta ra.

“Nè. Tiểu quỷ, đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu.”

Thư Lạc nhìn tôi ánh mắt có chút phức tạp, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.