Duệ vương gia là người mà cả phụ
thân nàng cũng không dám chọc vào, thái tử từ trước luôn đọng trên môi
lời tán thưởng vị huynh đệ này, hắn không phải là một lòng nghĩ muốn
thất điện hạ trở thành người phụ tá dưới trướng của hắn sao? Hắn như thế nào ở phía sau lại nổi lên tà tâm với nữ nhân của Duệ vương gia đâu?
Thái tử cũng không phải là loại người không thức thời, bị mỹ sắc làm choáng váng đầu óc.
Nhã Nhu đưa ra hàng trăm lý do
để giải thích, phủ định đi kết luận nàng vừa đoán được, nhất định là
thái tử có dụng ý mới làm như vậy, đêm đã khuya, nàng vẫn một mình đơn
độc trong phòng, thái tử tối nay lại không biết đi nơi nào.
... . . . .
Nhan Hi hiện tại mỗi ngày đều ở
lại tứ hợp viện, cho nên đổi thành Cửu Đĩnh sớm đi tối về, có khi còn
không về, Đào Tiểu Vi cũng không biết bọn họ đến tột cùng là đang làm
cái gì, không ai nói cho nàng, mà nàng cũng lười đi hỏi.
Cửu Đĩnh không ở, Đào Tiểu Vi tự nhiên phải đi hầu hạ việc ăn uống sinh hoạt hằng ngày của vương gia đại nhân này, không nghĩ tới ăn xong nàng cũng phải đi rữa bát. Cái tên kén ăn này nhất định không chịu đi ra ngoài dùng bữa, cũng không ăn được
thức ăn của người khác tới nấu. (đoạn này ta có chém chút đỉnh ^^)
Đào Tiểu Vi vốn không muốn phục
vụ, hắn muốn làm vương gia thì quay về vương phủ mà làm, cần chi phải ở
trong hợp viện của Liêu thành buộc nàng làm một tiểu nha hoàn hầu hạ
hắn, bất quá nàng cùng Nhan Hi đấu tranh không được lâu, Vương gia lạnh
lùng uy hiếp ném tất cả đạo cụ dịch dung như trân bảo của nàng vào đóng
củi đốt, Đào Tiểu Vi rất không có cốt khí lập tức cùng Nhan Hi ký kết
một loạt hiệp ước không bình đẳng.
Hiện tại, mọi việc lặt vặt đều
giao về nàng, nhưng đôi lúc làm nàng cũng không phục, mỗi khi tới thời
gian dùng cơm, Nhan Hi sẽ buông xuống quyển sách mà hắn đã dán mắt suốt
ngày vào nó, sau đó đi tới bên mấy đạo cụ yêu quý của nàng tiến hành uy
hiếp, nàng liền phải đeo lên chiếc tạp dề nhỏ, ai oán đi làm đầu bếp.
Thường xuyên như vậy đã thành thói quen, Đào Tiểu Vi bỗng nhiên nghĩ đến sinh hoạt như hiện tại thật giống cuộc sống của một đôi phu thê bình thường, hàng ngày chỉ lo chuyện cơm
nước, mỗi khi Nhan Hi ăn hết những thức ăn do nàng làm, nàng liền có một loại cảm giác hạnh phúc, thậm chí nghĩ rằng nếu cứ như vậy mà sống qua
ngày, chẳng cần về vương phủ cũng hạnh phúc gấp trăm lần.
Thoáng cái đã hơn nữa tuần
trăng, buổi sáng hôm nay sau khi rời giường, Nhan Hi theo thường lệ
không biết đi nơi nào vận động thân thể, Đào Tiểu Vi bò khỏi giường dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, đang định xuống giường nhưng nàng cảm giác lành lạnh nơi cổ.
Cúi đầu, một thanh chủy thủ nhỏ đã ở dưới cằm của nàng.