Nàng bị trói,
hai tay cùng hai chân cột lại nhìn trông như cái bánh chưng đang nằm
trên giường, miệng không bị bịt lại có lẽ người đó còn muốn hỏi chuyện
nàng.
Cái này là người Đào Tiểu Vi đã
gặp qua, là nữ nhân bước đi như bay, mặc hắc váy mang hắc sa mà ngày ấy
nàng đã thấy trong rừng cây.
Hiện tại biện pháp tốt nhất là
kéo dài thời gian, Nhan Hi mỗi ngày luyện công thời gian cố định là nửa
canh giờ, thường rất chính xác không có lầm, bởi vì hắn muốn gấp trở về
ăn bữa sáng, chỉ cần kéo dài đến lúc đó nàng sẽ được cứu.
"Chủ nhân của ngươi có đúng là
Nhan Hi, thất nhi tử của tên cẩu hoàng đế Yến quốc?" Nữ tử xuất khẩu
lạnh lùng mà sắc bén, bất quá Đào Tiểu Vi đối với ngữ khí nói chuyện này cũng không bị « nội thương«, nguyên nhân cũng là do thời gian dài sống
bên cạnh Nhan Hi, với cách nói chuyện lạnh băng này căn bản không làm
nàng sợ hãi.
"Không phải. . ." Nhan Hi không phải là chủ nhân của nàng. (ôi VV, người ta hỏi gà mà trả lời vịt là sao)
"Nói bậy, ngươi đừng mơ tưởng
chống chế, ta đã điều tra rõ ràng, người trụ ở nơi này đúng là thất nhi
tử của tên cẩu hoàng đế." Tuy rằng không thấy dung mạo nữ tử trước mặt,
nhưng Đào Tiểu Vi có thể suy đoán ra, phía sau hắc sa che mặt biểu tình
của nàng rất tức giận.
"Ngươi là đến tìm Nhan Hi báo
cừu sao? Hắn đã làm gì? Giết nam nhân của ngươi? Hay đem hôn phu của
ngươi bổ thành hai nửa?" Chuyện của Nhan Hi, Đào Tiểu Vi biết đến thật
đúng là không nhiều, đại đa số thời gian ở cùng nàng, Nhan Hi đều không
hề đề cập tới. Nàng cũng muốn tỏ ra quan tâm một chút, hắn đến tột cùng
là ở bên ngoài làm ra những "chuyện tốt" gì.
Hay thật, bây giờ khổ chủ đã tìm tới cửa, không may lại tìm đến nàng, một người vô tội cũng chẳng biết võ công.
"Yêu nữ, đừng vội nói bậy."
Nghe thấy một tiếng vang dội bên tai , trên gương mặt trắng nõn của Đào Tiểu Vi hiện thời rõ ràng in năm dấu ngón tay, nhìn thấy mà giật mình.
"Ai u, nữ nhân dã man có lầm
không vậy, vì sao lại đánh ta?" Đôi mắt như muốn phát hỏa, Đào Tiểu Vi
không dám tin, nàng ta như thế nào nói đánh liền đánh.
"Nếu như ngươi không thành thật, sẽ không chỉ là bạt tai nhẹ nhàng như vậy." Ánh sáng lạnh trên chủy thủ lóe lên lúc ẩn lúc hiện trên mặt Đào Tiểu Vi, không cần nói rõ Đào Tiểu Vi hiểu được ý của nàng.
"Nếu như ta là ngươi, hiện tại
sẽ chạy nhanh để thoát thân." Đào Tiểu Vi bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm,
không để ý trên gương mặt đau đớn, tiếp lời nói.