"Ta chỉ là vì giận mà nói như
thế." Ai ngờ đến Nhan Hi thoạt nhìn thông minh như vậy, nghe đến lời nói chỉ do muốn phát tiết giận dỗi, cư nhiên không cần suy nghĩ, vung lên
nhuyễn kiếm bắt đầu chém người.
Tô Bối Nhi so với ai khác đều
phiền muộn hơn hết, bọn thị vệ vừa che chở nàng, bị Nhan Hi một kiếm
chém vỡ thành thịt nát, là thủ hạ thân cận võ công tốt nhất của nàng,
không nghĩ tới ngay trên Lạc hà phong này chết không nhắm mắt, chính
loại chết thê thảm này càng làm lòng của nàng đau, nhưng có thể tìm ai
tố oán.
"Có thể ăn nhiều, tuyệt đối
không thể nói lung tung." Nhan Dung nở nụ cười ôn cùng, nhàn nhạt liếc
mắt nhìn Nhan Hi, "Có một ít người không hiểu, cái gì là đùa cái gì là
chân thật, nếu hắn phân không rõ, sẽ đơn giản đem tất cả trở thành thực
sự."
Ngầm than thở vì câu nói của mình làm chết đi những thị vệ trung thành nhất, thực sự là đáng tiếc, họ vì một câu nói giận của chủ tử, đã không công tặng tính mệnh.
"Thê tử của ta đâu?" Nhan Hi
nhắm mắt bình tĩnh một lúc, hắn rốt cục từ từ giơ lên hai mắt, như báo
săn nhạy cảm khóa chặt Tô Bối Nhi, chỉ là ánh mắt quá mức sát nhân, tà
nịnh hung ác, dường như muốn nuốt cả người nàng vào trong bụng.
Tô Bối Nhi cố nén sợ hãi, lui về phía sau nửa bước, gót chân hầu như đã tới vách núi, vù vù gió lạnh từ
phía dưới xông lên, kích động làm làn váy trắng kịch liệt bay lơ lửng.
Nhan Hi vừa gây cho nàng kinh
khủng đến nay còn chưa mất đi. Trong lòng đã biết kết quả, chỉ là cứ như vậy khuất phục, giao ra Đào Tiểu Vi, nàng thật sự là không cam lòng,
cắt chặt răng, Tô Bối Nhi quật cường nói, "Nhan Hi, chúng ta trước đó đã có ước định, ngươi đến nơi đây, chúng ta hảo hảo nói chuyện, lúc đó ta
sẽ đem Vương phi của ngươi bình an trở về, thế nhưng, ngày hôm nay là
ngươi trước phá vỡ, không chỉ dẫn theo nhiều người trợ giúp, còn giết hộ vệ của ta, nam nhân quá càn rỡ, ngươi thực sự cho Tô Bối Nhi ta sợ
ngươi sao?"
Nhan Dung tiến đến bên cạnh Trúc Diệp Đồng, bên tai nàng nói, "Nữ quốc sư này không buộc Lão Thất động
thủ giết người thì không cam lòng rồi, vừa nãy đã đổ máu, vậy mà mồm
miệng còn cứng như thế, Tiểu Đồng, một hồi hai ta cách xa đây một chút,
đừng để bị máu tươi văng đến xiêm y, trở về còn phải tẩy, phiền phức có
đúng hay không."
Nhan Dung thanh âm hình như là
cùng Trúc Diệp Đồng khe khẽ nói nhỏ, nhưng trên thực tế, ở đây mỗi người đều có thể rõ ràng nghe được, hắn là đang có cố ý muốn trêu chọc, Tô
Bối Nhi mặt cười một chút lại biến thành trắng bệch, sắc trắng xanh liên tục biến hóa.