Bọn họ mới vào phủ, uống chưa xong một chén trà nhỏ, trong cung người cũng đã đi ra.
Đây là nói lên cái gì đâu?
Phải chăng rõ ràng là xung quanh Duệ vương phủ, đã có đầy tai mắt của hoàng đế bệ hạ, là một người hay
là tất cả người ở đây, bọn họ bí mật chú ý động tĩnh bên này, chờ có gió thổi cỏ lay, lập tức trở lại báo cáo.
Thái giám tuyên chỉ cung kính
cúi thấp nữa người, "Thất điện hạ, nghe nói nhị điện hạ cùng ngài về
kinh, bệ hạ nói, đã rất nhiều năm chưa thấy qua nhị điện hạ, phiền phức
ngài thỉnh nhị điện hạ cùng đi, hoàng thượng cũng tuyên ngài ấy yết
kiến."
Vì vậy, Nhan Dung cũng gia nhập
đội ngũ tiến cung, thay vào y phục hoàng tử đã lâu không mặc, ngọc thụ
lâm phong cùng Nhan Hi sóng vai mà đi.
"Phụ hoàng đây là muốn tuyên
chiến, để chúng ta trở tay không kịp đi, lão lúc nào thì đã học xong trò bọ ngựa bắt ve? Chẳng lẽ không biết, còn có hoàng tước ngồi xổm phía
sau à?" (Câu ngụ ngôn đó là: “Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu”). Nhan Dung cắn răng, môi bất động, thế nhưng thanh âm rõ ràng bay tới tai Nhan Hi.
Nhan Hi mắt ý mỉm cười, lắc đầu.
"Thất đệ, chúng ta đánh đố, sau
khi vào ngự thư phòng, khẳng định sẽ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười giả
tạo của lão đại, ngươi tin hay không, hắn khẳng định sáng sớm đã tiến
cung, chờ chế giễu chúng ta nha." Vào hoàng cung, biểu tình Nhan Dung
cũng nghiêm túc đứng lên, chỉ bất quá muốn hắn không nói lời nào là rất
khó, dọc theo đường đi, hắn dùng võ công mồm mép đến quấy phá lỗ tai
Nhan Hi, không chịu nghỉ ngơi. Dùng tài nói chuyện của hắn, thì ngay cả
người chết cũng không được yên ổn, phải sống lại.
Không bao lâu, đã đi tới trước
cửa ngự thư phòng, thái giám tuyên chỉ đi tới cửa, lập tức có tổng quản
thái giám truyền chỉ dụ của hoàng thượng, sáng nay lâm triều đến buổi
trưa, thỉnh nhị điện hạ cùng thất điện hạ chờ ở ngự thư phòng, hoàng đế
sau đó liền đến.
Vì vậy, hai người liền bị trà nước phụng bồi, một lúc đã qua hai canh giờ.
Lần này, không chỉ là Nhan Hi, liền Nhan Dung cũng ngửi được ý tứ không thích hợp.
"Thất đệ, phụ hoàng là có ý gì,
vô cùng lo lắng triệu chúng ta đến, lại không gặp." Tất cả mọi người đều là trong hoàng cung lớn lên, rất nhiều chuyện chỉ cần một ánh mắt, là
có thể suy đoán tám chín phần mười.
"Nhị ca, bắt một tên thái giám hỏi một chút?" Nhan Hi trong mắt hiện lên hàn băng.
Tổng quản thái giám chầu trực
ngoài của ngự thư phòng nghe trộm, Nhan Dung đè thấp thanh âm, "Bắt
người khác vô dụng, bắt tên thái giám đứng đầu tốt hơn."