Phía nam khí trời luôn luôn ấm
áp, trang phục mùa đông đã được Thiên Sương tẩy rửa phơi nắng vài ngày,
tất cả đã xếp vào trong rương, qua vài ngày nàng liền lấy ra phơi nắng
một lần nữa, cũng bởi vì nơi đây gần biển, không khí ẩm ướt, quần áo để
lâu sẽ ẩm mốc.
Đào Tiểu Vi lười biếng tựa ở
trong viện ngồi phơi nắng, trên bàn sắp đầy các loại hoa quả, bởi vì gần đây nàng ăn rất nhiều, dẫn đến mỗi ngày dạ dày đều no căng, liền trái
cây cũng ăn không vô.
Nhan Hi nói đây là nơi ở an toàn nhất, bọn họ hướng phía nam ngày đêm đi đủ ba tháng lộ trình, người
kiệt sức, ngựa thì hết hơi, Vì vậy tạm thời chọn Tuyền Châu làm nơi nghỉ chân, không thể nói rõ ngày nào sẽ rời đi nơi này, lần thứ hai xuất
phát.
Trên đoạn đường đi có rất nhiều
đội truy binh đuổi theo, có người của thái tử cũng có người của hoàng đế phái tới, Nhan Hi cùng Nhan Dung chỉ cần thấy xuất hiện, hỏi cũng lười
hỏi, lập tức đã xuất thủ, ban đầu cũng còn chút nương tay, trói xong thì ném lại bên đường, nhưng rất nhanh bọn họ lại bị phát hiện, đúng là
gián đánh không chết, nếu như không đả thương, chờ đồng bọn của họ đuổi
tới, lập tức sẽ hợp thành một đội lại đuổi theo, thật đáng ghét.
May là vừa vào Phúc Kiến địa
hình nhiều núi cao, có vài đoạn đường nhờ kinh nghiệm phong phú của vài
người trong nội thị doanh, bọn họ đi qua bằng hang núi một đoạn rất dài, mới rốt cục tạm thời cắt đuôi truy binh, đi tới tuyền châu làm một
người dân bình thường.
"Phu nhân, buổi trưa Gia cùng bọn họ có trở về dùng bữa?" Đang làm bữa trưa, Thiên Sương bị Thiên Đồng phái đến.
Đào Tiểu Vi lười biếng mở mắt, chớp chớp như không biết thân đang ở nơi nào cũng không trả lời lại chậm rãi nhắm mắt.
Thiên Sương lại càng hoảng sợ, đưa tay sờ lên trán nàng, "Người khó chịu sao?"
"Chỉ là mệt mỏi." Đào Tiểu Vi trả lời mềm nhẹ, "Cứ để ta như vậy, không nên động, để ta ngủ tiếp."
"Phu nhân, mấy ngày này người
ngủ suốt." Sáng cũng ngủ tối cũng ngủ, cũng không xem sách, ngoại trừ
ăn, Đào Tiểu Vi mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều dùng để nằm trên ghế
ngủ như bất tỉnh.