Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 347: Túy ngọa sa trường quân mạc cười 10



“Ta đứng hàng thứ mười bốn, tên gọi Tề Túc, về tuổi tác, hình như lớn hơn muội tám tuổi, muội có thể gọi ta là thập tứ ca”. Sắc mặt hắn dần dần trầm ổn, vẻ mặt tươi cười, mang theo dáng dấp một vị hảo ca ca.

“Phụ hoàng có khỏe không?” Đào Tiểu Vi không lạnh không nhạt hỏi, đối với ca ca tự nhiên xuất hiện đến nhìn nhận này, nàng thật không biết đối đãi thế nào.

Thở dài, Tế Túc nói: “Những năm gần đây, ngày ngày hối hả ngược xuôi, trôi giạt khắp nơi nên cuộc sống cũng không tốt lắm, phụ hoàng cùng các huynh đệ một lòng phục quốc, vừa phải phòng bị Yến quốc truy sát, lại phải liên hiệp với nước khác cầu trợ giúp, còn phải cho chúng thần phía dưới lòng tin, người tâm lực tiều tụy, thân thể không tốt như lúc trước, quan trọng nhất chính là: ba nữ nhi hắn yêu thương nhất, hai người bị ép gả cho hoàng đế Yến quốc người mang mối hận diệt quốc, người còn lại một chút tin tức cũng không nhận được. Mỗi khi nhắc tới, phụ hoàng đều bi phẫn đến rơi lệ” Nói đến đây, Tề Túc dùng tay áo lau lau viền mắt ươn ướt. “Mùa đông năm ngoái, phụ hoàng cùng mấy vị ca ca bôn tẩu vì chuyện cùng ngũ quốc liên minh, phụ hoàng thân thể suy yếu, càng bất hạnh hơn khi bị nhiễm phong hàn, lúc trên đường đến Lỗ quốc đã chết vì bệnh rồi.”

Đầu óc Đào Tiểu Vi oanh một tiếng, tuy rằng trong lòng đã sớm chuẩn bị phụ hoàng không còn ở thế gian, nhưng cũng không ngờ tới, khi chính tai nghe được vẫn chấn động lớn như vậy.

“Trước khi phụ hoàng lâm chung đã đem khối ngọc giao cho ta, nói nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được muội, đích thân đưa cho muội.” Tề Túc trầm giọng đau thương nói, “Vài ngày trước đó rốt cục cũng có tin tức của muội, cũng không ngờ, muội cư nhiên ở bên cạnh kẻ thù của Tề quốc ta, còn làm Vương phi của hắn.” Hắn lạnh lùng cười: “Phụ hoàng thích nhất ba nữ nhi, hai người gả cho hoàng đế Yến quốc, một người gả cho sát thần của Yến quốc, mà phụ hoàng thì bị Yến quốc truy sát ngay cả đất náu thân cũng không có, ngay cả khi chết, cũng bất quá là an táng ở bên trong khe suối, ngay đến bia mộ cũng không dám lập.”

Một đời quân vương rơi vào kết quả như vậy, thật khiến kẻ khác cũng phải thương cảm.

Nghe hắn nói như thế, dường như hết thảy tất cả đều là lỗi của ba vị công chúa. Đào Tiểu Vi nghe mà chói tai, ánh mắt lạnh nhạt nói, “Ta cùng hai vị tỷ tỷ bị bắt đến Yến quốc, vốn không phải xuất phát từ tự nguyện, mệnh nữ nhân như lục bình, thập tứ ca ngươi nói cho ta nghe xem, làm thế nào có khả năng chống lại số phận, ngươi thực sự cho rằng, trong hoàng cung, hai vị tỷ tỷ sống cùng hoàng đế Yến Quốc so với phụ hoàng còn lớn tuổi hơn, là thật sự cam tâm tình nguyện sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.