Bị Nhốt Vong Quốc Công Chúa

Chương 396: Khởi đầu tốt đẹp (7)



Không còn phương pháp, Nhan Hi không thể làm gì khác hơn là vươn tay tháo đai lưng của nàng, mặc cho cái miệng nhỏ nhắn vừa đáng yêu lại đáng hận kia hồ ngôn loạn ngữ, hắn nhẹ nhàng đem nàng áp đảo trên giường, thuần thục tháo xuống từng lớp y phục.

Mỹ nam kế, từ xưa đến nay chính là dùng như thế này, nếu tranh cãi lại với nàng sẽ chỉ là một hạ sách, cao thủ chân chính là phải giống như hắn, vẫn có thể thuần phục được nàng, lấy nhược đánh cường, đương nhiên, hắn cũng cần có lợi thế là một mỹ nam tử.

Tiểu vương phi đang làm mưa làm gió bỗng nhiên cúi đầu, nơi mềm yếu nhất trên ngực, bị kẻ nào đó kích thích buộc nàng phải chú ý, “Người xấu, ta đang cùng chàng nói chính sự nha, chàng không nên liếm…, ta. . . ta tập trung không được. . .”

“Không quan hệ, nàng có thể tiếp tục nói.” Vừa nói dứt câu nói, Nhan Hi lần này điều chỉnh cả khuôn mặt, vùi vào trước ngực mềm mại của nàng, bạc môi không an phận lúc cắn lúc gặm, từng chút từng chút châm lên từng đợt hỏa diễm trên người Đào Tiểu Vi.

“Như vậy ta không có cách nào nói được, hay chàng trước tiên dừng lại, chúng ta hảo hảo nói chuyện Tô Bối Nhi cho xong, nếu như ngài trong lòng thích nàng, muốn đem nàng vào cửa, ta cũng. . .” Một tiếng thét chói tai vang lên, một chút đau đớn làm nàng ngưng lại những lời trái lương tâm, “Ngươi để làm chi cắn ta ở đó, lỡ cắn rớt thì làm sao bây giờ? Sau này cục cưng sẽ không có cách nào bú sữa nha.”

“Có nhũ mẫu!”

“Người xấu, ta sẽ đau lắm.” Còn đang cắn sao, hắn buổi tối không ăn no à? Nhìn thấy thịt đã muốn ăn, mà đây cũng không phải màn thầu nóng hôi hổi.

“Chính là muốn nàng đau.” Chậm rãi ngẩng đầu, hắn để Đào Tiểu Vi nhìn thấy dưới mắt hắn là vẻ không hài lòng, còn có chút mông lung nguy hiểm.

Giả vờ ngây thơ, nàng chớp chớp mắt to, “Tướng Công, ta đây chính là nỗ lực vì ngài mà suy nghĩ, làm thê tử tốt thì không thể đố kỵ, phải giúp phu quân nạp thiếp, người ta sẽ nói ta là một thê tử tốt nha.”

Nhan Hi hừ lạnh cho nàng xem, thuyết đích cân thực sự dường như, nếu như năng hơi chút đích che giấu một chút nàng trong mắt hiểu rõ nguy hiểm hỏa diễm, hay là hắn còn có thể cố mà làm đích tin tưởng của nàng thành ý.

Nếu căn bản không muốn, còn hà tất làm ra tư thái như vậy cho hắn nhìn.

“Vi vi, nàng muốn ta đáp ứng, hay cự tuyệt?”

Thở phì phì, Đào Tiểu Vi quay đầu qua một bên, “Tùy ý, đó là chuyện của ngài, nô tì quản không được!”

“Ta rất ghét Tô Bối Nhi.” Nhan Hi vừa nói vừa cúi xuống, dùng mũi mình cọ sát lên chóp mũi của tiểu nữ tử đang giận dỗi, “Hận không thể giết nàng.”

“Vì sao?” Nàng trừng mắt, lộ ra biểu tình kinh ngạc, Đào Tiểu Vi thật sự không đoán được suy nghĩ của Nhan Hi, “Mặc dù không thích, nhưng cũng không nên cả ngày chỉ muốn giết người ta chứ.” Tốt xấu gì thì cùng là một mỹ nữ, nhiều nam tử mở ước nàng còn không được nữa kia.

“Ta làm việc không có đúng sai, cũng không có lý do.” Chỉ do tâm mà thôi.

Được rồi, ý của Nhan Hi nàng đại khái đã hiểu rồi, xem ra Tô Bối Nhi muốn làm cái gì cũng vô dụng, rõ ràng nhìn thấy tướng công nàng lạnh như băng sơn vạn năm, mà còn không oán không hối lao vào, xem ra không thể không tránh khỏi thương đau, chỉ sợ mỗi lần nháo sẽ dính dáng đến nàng.

Nghĩ lại lần trước bị nàng bắt cóc, ả còn bức nàng phải rời khỏi Tướng Công, trở lại bên cạnh thân nhân, nếu không sẽ đem nàng hiến cho hoàng đế Lỗ quốc làm con tin, có thể dung bất cứ thủ đoạn nào.

Hay là, từ đó nói lên rằng, nàng ta mới là người tương xứng cùng, giống nhau tính bướng bỉnh, cùng là người võ công cao cường, giống nhau về điểm sẽ không buông tha những gì mình thích, thích là thích không cần biết đùng hay sai.

Bị người như vậy yêu thương, nàng cũng yêu thương hắn, đó là hạnh phúc, bởi vì hắn chỉ chung thủy một người, cũng không cần lo lắng khi nguy nan hắn sẽ bỏ lại nàng, người như vậy một khi hứa hẹn, đến chết cũng không hối hận.

Mà nếu bị một người như vậy yêu thương, nhưng lại không được đáp trả, tựa như Tô Bối Nhi và Nhan Hi, đó tuyệt đối là một bi kịch, một người đau khổ truy đuổi, một người hận không thể dùng một kiếm giết chết nàng, một bên muốn yên một bên lại không tha, ai cũng không chịu nhường một bước cho trời cao biển rộng.

Ai, Đào Tiểu Vi thở dài một hơi, bỗng nhiên hạ thể dường như có chút dị dạng, nàng kinh ngạc nhìn qua, nguyên lai là Nhan Hi, chẳng biết lúc nào hắn đã phát động tổng tiến công, nhất nhất theo luật động, một cảm giác nóng rực kích thích nàng, dần dần chiếm lĩnh mọi cảm quan.

Nhan Hi thở dài một hơi, nữ nhân của hắn cả một đêm đều trong trạng thái thất thần, cho dù hai người đang làm chuyện tối thân mật, suy nghĩ của nàng cũng hướng về ả nữ nhân đáng ghét kia. Hắn phải mất sức của chín trâu hai hổ, mới có thể đem quyền chủ động nắm trở về.

Nữ nhân kia, thực sự là một tai họa, giáp giữa phu thê bọn họ, đuổi không được tránh cũng không xong, không biết lúc nào sẽ lại làm ra chuyện kỳ quái nào nữa.

Đích thật là phiền phức, thê tử đã để tâm đến, xem ra hắn phải tìm cơ hội một đao lưỡng đoạn, mới có thể làm nàng ta mãi mãi biến mất, hắn nghĩ đến đó, trong ánh mắt hẹp dài lóng lánh đã chứa đựng huyết khí đằng đằng.

Mọi việc khó khăn trong kinh thành cơ bản đã hoàn thành, hiệu quả so với dự đoán còn muốn tốt hơn, chỉ là thái tử phản ứng cũng không chậm, hắn vừa đúng ngã bệnh, thì đương nhiên vô pháp vào triều, nên khỏi phải nghe thấy sự ca tụng dành cho hoàng tử Nhan Sóc, phần mình thì ở trong phủ ngầm đợi thời cơ Đông Sơn tái khởi.

Nhan Sóc không còn cách nào, hắn không thể làm gì khác hơn là lại viết thu cầu cứu Cửu Đĩnh, gần đây danh tiếng hắn vang dội, liên tiếp giải quyết êm đẹp việc quốc gia đại sự, làm tốt việc thiếu lương ngoài biên ải và cả việc trù bị lương thảo trong kinh thành, hoàng đế đã sửa đổi cách nhìn khinh thường ngày xưa dành cho hắn, giờ thì mỗi ngày có việc gì bên trong ngự thư phòng, lão đều cũng không quên gọi Nhan Sóc để tùy thời có thể thương luận —— đây vốn dĩ là vinh quang của một thái tử, nhưng hôm nay đều bị Nhan Sóc đoạt lấy.

Cứ như vậy, áp lực của Nhan Sóc càng lớn dần, gần vua như gần cọp, mỗi ngày đều phải hành xử rất cẩn thận, ứng đối mỗi lần hoàng đế hỏi, hắn căn cơ không ổn, những phụ tá phía sau hắn cũng không mạnh như của thái tử, hắn cũng không giống thái tử giỏi về việc quan sát sắc mặt hoàng đế, thái tử có thể hiểu rõ và dự kiến được tâm tình qua nhất cử nhất động của hoàng đế.

Được sủng tất nhiên là rất vui, đáng tiếc hắn không có đủ thực lực, Nhan Sóc nghĩ rằng phúc khí như vậy hắn có chút kham không nổi.

Lần thứ hai cầu Nhan Hi, tự tay hắn viết thư gửi Cửu Đĩnh, trong thư chỉ toàn những từ hoa mỹ, nhằm chuyển đạt ý tứ hắn muốn cùng thất điện hạ tiến thêm một bước “thân cận” còn nhờ Cửu Đỉnh làm cầu nối giúp hắn. Nhan Sóc chưa đủ tư cách để trực tiếp nói với chuyện với Nhan Hi, mà chỉ thông qua Cửu Đĩnh, hắn bức thiết mong muốn kéo vị huynh đệ này về phe mình, nhằm đoạt được một trợ lực vô cùng to lớn.

Nhan Hi như cũ không có ý kiến, hắn không quan tâm đến vấn đề cũ rích của Nhan Sóc, và giao toàn bộ cho Cửu Đĩnh giải quyết thích đáng, đối với việc hậu lễ sau này, hắn cũng không thèm nhìn đến.

Cửu Đĩnh đoán không ra suy nghĩ của chủ tử, hắn cẩn thận viết thư trả lời Nhan Sóc, về phần hắn, chuyện giật dây bắt cầu Nhan Sóc và Nhan Hi, Cửu Đĩnh dựa theo ý tứ của Nhan Hi, dùng lời lẽ không rõ ràng, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, làm cho khó bề phân biệt, tam hoàng tử thấy hồi âm, nhưng vò đầu bứt tai cũng không có biện pháp nói gì thêm.



Việc Cửu Đĩnh đánh lén đã làm dấy lên mâu thuẫn gay gắt trong ngũ quốc, họ một lần nữa họp lại thương thảo việc xuất binh.

Đánh lén này, đối với hai bên mà nói rõ ràng đó là một tín hiệu, Nhan Hi đã ngoạn xong trò chơi giằng co, nên giờ hắn đã muốn có hành động.

Chiến tranh đích thực rốt cục đã bắt đầu sau hơn nữa năm dài, những hồi trống trận đã vang lên xao động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.