Không gấp không nóng
nảy, từng mũi kim rơi xuống nơi đôi mắt có thần của chim uyên ương, Tô
Bối Nhi cũng không có tiếp tục thêu thêm một con nữa để có một đôi uyên
ương thật sự, cầm trong tay kim châm và thành phẩm giao cho cung nữ phía sau, Tô Bối Nhi đứng lên sửa sang lại một chút cung trang.
Đang
lúc mọi người cho là nàng rốt cục không nhịn được muốn nói cái gì, nên
tất cả đều đem lực chú ý tập trung trên người nàng, Tô Bối Nhi ra vẻ
buồn ngủ che miệng ngáp một cái, “Hôm nay quả thật có chút mệt mỏi, các
vị tỷ muội tiếp tục nói chuyện, người đâu, thật tốt hầu hạ các nương
nương, bổn cung đến giờ ngủ trưa rồi.”
Nói xong, cũng không để ý
tới một đám nhân om sòm nữ, khoan thai xoay người hướng vào phòng ngủ,
thiếp thân cung nữ lập tức đuổi theo tháp tùng.
Chủ nhân đã đi, lưu lại ‘Khách’ hơi có vẻ lúng túng.
Ngoài cung các cung phi đều có thể tùy ý nghị luận, nhưng không ai dám nói
càn trước mặt vị Chiêu Dương quý phi, từ mấy ngày qua nàng thong dong
đón lấy giải quyết mọi sự vụ lớn nhỏ trong hậu cung, mơ hồ nắm lấy trọng trách của hoàng hậu, hơn nữa xử lý ngay ngắn rõ ràng đâu vào đấy, các
cung phi đều đã biết Chiêu Dương quý phi mới thật sự là cao nhân bất lộ
tướng, nàng tuyệt đối không phải nữ nhân dễ chọc.
Hoàng đế không về cung, đối mặt với một người như vậy, ai cũng không ngu mà cùng Tô Bối Nhi đối nghịch.
Cho dù là hôm nay thái độ có thể nói là vô phép tắc nhưung cũng không có ai dám nói gì.
“Tất cả giải tán đi, nên làm cái gì thì làm.” Hồng Ngư phi phiền não dẫn
theo mấy cung nữ mình mang theo rời đi trước, nàng phải nghĩ biện pháp
xuất cung, để cho phụ thân hỗ trợ chuyện này.
Cung điện lạnh như
băng này không có bất kỳ người có thể tin tưởng, nếu muốn tập trung hàng vạn hàng nghìn sủng ái cho một thân, trừ dựa vào chính mình thì không
còn phương pháp.
Nhưng một khi nàng có thể thành công đem Hoàng
thượng trở về, hôm nay những nữ nhân vô phép tắc này nàng nhất định sẽ
có biện pháp để cho bệ hạ biết, nhận thấy rõ ràng chân diện mục cao quý
của các cung phi, hừ, đến lúc đó, bệ hạ cũng không còn sức để ý, các
nàng chỉ có thể hối hận khóc tìm tới cửa cầu xin nàng…
Bên ngoài
các thái giám, cung nữ và các nương nương đã đi hết, bên trong phòng ngủ đã hướng Chiêu Dương quý phi bẩm báo, “Nương nương, các nương nương đã
đi, mặt hầm hầm, nhưng là không có nghe ai nói gì cả.”
Tô Bối Nhi cực kỳ nhẹ gật đầu, chợt nhớ tới cái gì liền dặn dò, “Đem một chút nước trái cây tiến cống đưa đi cho Ngọc Thái phi, phân phó chủ sự của bọn
thái giám, đối với ngọc Thái phi cũng cung kính chút ít, không được chậm trễ.”