Gần đây hiện tượng nôn nghén cơ hồ biến mất không thấy gì nữa, chỉ là thích ngủ cùng tâm tình phiền não, nàng vừa lúc mượn cơ hội này hỏi một chút
có phải hay không là hài tử có vấn đề gì.
Trương ngự y cùng Đào Tiểu Vi rất quen thuộc, hàn huyên mấy câu sau, đầu ngón tay ngự y khoác lên cổ tay Đào Tiểu Vi.
“Vương phi tâm thần không yên, ban đêm giấc ngủ tốt không?”
Đào Tiểu Vi gật đầu, “Hoàn hảo, ngủ đén bất tỉnh không biết gì, thật sớm
nghỉ ngơi, chẳng qua là đến trời sáng hay nằm mơ, vốn mơ tới chút chuyện cổ quái khi xưa, cũng không xác định có phát sinh qua hay không.”
“Đây là bình thường, ngài cần nên buông lỏng tâm tình, cười nhiều hơn, đi
làm chút ít chuyện người cho là vui vẻ, đây đối với hài tử mới tốt, đối
với người cũng tốt.” Xin Đào Tiểu Vi đổi cổ tay, Trương ngự y tiếp tục
tiến hành bắt mạch, miệng không nhàn rỗi, “Coi là coi thời gian, hiện
tượng nôn nghén nên sắp biến mất, Vương phi có thể tận hưởng mọi món ăn, mỗi một thứ đừng ăn quá nhiều, nhưng cũng đừng quá mà không ăn, từ từ
sẽ trở lại khẩu vị xưa.”
“Ngự y, hài tử tốt không?”
“Bẩm
nương nương, không có gì đáng ngại.” Thu tay lại, Trương ngự y nhìn
thẳng Đào Tiểu Vi, để cho nàng mở ra miệng, kiểm tra màu sắc lưỡi, mới
nói, “Cũng là Vương phi thân thể có chút suy yếu, cần tĩnh tâm nghỉ
ngơi, cơ thể mẫu thân là nơi nuôi dưỡng hài nhi, ngài bây giờ chính là
hai người một thân, khắp mọi mặt cũng phải chú ý, nếu không sẽ không
tốt, người lớn còn có thể từ từ mạnh khỏe trở lại, nếu thương tổn đến
hài tử, sẽ mãi mãi không khỏe được.” ‘
“Nói tóm lại, Vương phi trong lòng có nhiều suy nghĩ, luôn là phí công đi
suy tư, vừa không phải là cái gì lạc quan, mất tự nhiên sầu khổ sẽ ảnh
hưởng đến thai nhi, tâm nên phóng khoáng chút ít, ít nhất đang lúc thai
nhi được mười tháng này, tận lực đừng đi nghĩ quá nhiều chuyện vặt.”
Lão thái y nói trúng tim nàng, lập lờ nước đôi, chính là đoán trúng phiền não mà Đào Tiểu Vi bỏ đi không được.
Gọi Thiên Đồng ban thưởng , Trương ngự y lui đi ra cửa.
Đi tới nội viện, hắn quỳ rạp xuống đưa lưng về phía một người, mặt hướng
phương xa, dưới chân hoàng đế đang trầm tư, “Khải tấu Thánh thượng,
Vương phi phượng thể không việc gì, thần đã dựa theo phân phó, đem ý tứ
bệ hạ chuyển đạt.” …