Nhan Hi đến, làm cho nàng đổ mồ hôi mà còn thấy lạnh run.
Ngọc Thái phi thi lễ, hai tay nắm nhau, đứng ở một bên.
Nhìn Nhan Hi chậm rãi uống trà, vốn cho là hắn muốn nói chuyện, ai ngờ hắn
ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng, vừa chậm rãi đóng lại đồng mâu, giữ
vững im ắng và trầm mặc.
Nàng đối với Nhan Hi ba phần sợ hãi là
từ thời thiếu nữ đã cắm rễ đến trong xương . (Lúc Nhan Hi công thành Tề
quốc và bắt Ngọc Nhi và Tuyết Nhi giao cho lão hoàng đế.)
Theo
bản năng nàng cảm thấy nam nhân này rất khó suy đoán, tâm tư bách chuyển thiên hồi, nhanh đến ngay cả tàn ảnh cũng bắt không được.
Nói
nhiều thì sai nhiều, nói ít sai ít, không nói không sai, đây là nguyên
tắc của nàng, nàng kiên quyết không chịu lên tiếng trước, nhưng cũng lộ
ra lo lắng.
Cửu Đỉnh, Chu Khả, còn có bọn nô tài hầu hạ cũng bị
lui ra ngoài, trống trải trong đại sảnh chỉ có hắn cùng với nàng – hai
người, ở khoảng cách thật xa một ngồi một đứng, không khí như cũ bị đè
nén, Ngọc Thái phi đem mọi chuyện của ngày gần đây nhớ lại trong đầu, hy vọng có lẽ tìm ra động cơ hôm nay Nhan Hi đại giá quang lâm.
So kiên nhẫn, cuối cùng vẫn còn chưa phải là đối thủ của Nhan Hi.
Ở lần thứ năm Ngọc Thái phi móc ra khăn tay lau mồ hôi trên trán, nàng đã bại trận.
“Bệ hạ, có muốn hay không Ngọc Nhi rót thêm cho ngài ly trà?”
Văng ra ánh mắt giễu cợt, “Trẫm tới chỗ này không phải là vì uống trà.”
“Vậy dụng ý của ngài…?” Giả bộ hồ đồ, Ngọc Thái phi kiên định dùng sự ngu
muội yếu ớt của nữ tử để che giấu bất an, quyết tâm lấy nhu thắng cương.
“Tới xác định một chuyện.” Thú vị thưởng thức ly trà vừa nói, “Ta suy nghĩ
lâu như vậy, không biết lòng của Thái phi nương nương đến tột cùng là
hướng vào bên nào? Muốn đi theo cựu Thái tử cùng nhau oanh oanh liệt
liệt thay đổi triều đại? Hay là yên thân yên phận sống cho trọn kiếp?”
Tiếng nói nhẹ nhàng, phân lượng nhưng lại rất nặng, không đợi Nhan Hi nói
xong, Ngọc Thái phi ba một tiếng thẳng tắp quỳ xuống, thân thể co rúc
thành một đoàn, liên tục nói, “Ngọc Nhi không dám, Ngọc Nhi không dám.”
“Không dám? Ngươi còn có chuyện không dám làm sao? Thái phi nương nương, thu
hồi mặt nạ của ngươi, trẫm đã công khai nói, nếu là ngươi còn không nắm
lấy cơ hội này muốn tiếp tục giả vờ ngu ngốc, thì cũng đừng nghĩ sẽ có
cơ hội lần nữa.” Nhan Hi đứng lên, đi tới bên cửa sổ, “Bất luận như thế
nào, cũng không phải sẽ vì Vi Vi mà lưu ngươi một mạng.”