Tắm xong, Nhan Hi thay y phục khô mát, vẫn là trang phục thư sinh.
Cơm tối đã chuẩn bị tốt, sau một lúc, đôi đũa nhỏ đặt lên đĩa, Nhan Hi đã dùng xong bữa tối.
Thị vệ thấy thất điện hạ tay phải có vết cắn, ngâm trong nước lâu lại càng phát sưng ra.
"Điện hạ, quân y chẩn bệnh cho
Vi tiểu thư nói nàng bị phong hàn, hay là cũng nên kêu hắn đến xem tay
của ngài, nô tài đi chuẩn bị dược."
Nhan Hi bỗng nhiên nhớ tới Đào Tiểu Vi có bệnh, "Nga, còn chưa tỉnh sao?"
"Bẩm điện hạ, tiểu thư tuổi còn
nhỏ, không chịu nổi khổ sở, mấy ngày nay tâm trang lại lo lắng sợ hãi,
thân thể rất suy yếu, hôm nay nàng sốt cao, bệnh tình liền trầm trọng.
Quân y nói, phải cẩn thận chăm sóc, nếu không dễ đi. . ." bốn chữ « đi
đời nhà ma » dừng lại trong miệng thị vệ, hắn không dám nói ra, bởi vì
sắc mặt Nhan Hi hiện tại thật là rất dọa người, như muốn ăn thịt nhân,
ánh mắt âm trầm.
"Ngự y đã tới chưa?"
Thị vệ vuốt vuốt trán đang tóat
ra mồ hôi lạnh, "Điện hạ, ngự y tuổi tác đã cao, sợ không chịu nổi
chuyến đi này, nên đi bằng nhuyễn kiệu đương nhiên sẽ làm chậm tốc độ."
"Phái người truyền lời ta, nếu
như trước canh ba, ngự y còn không có xuất hiện trước mặt ta, bọn họ
cũng đừng nghĩ xuất hiện nữa."
Thị vệ lập tức chạy ra truyền lời.
Nhan Hi chậm rãi ăn xong bữa cơm, nghỉ ngơi một lát sau, quyết định đi xem nha đầu kia.
Quân y biết được lời truyền kia, thất điện hạ đã quyết tâm cứu tiểu nữ oa kia, tất cả họ đều không dám
chậm trễ, đang ở trong phòng bận rộn. Quá nguy hiểm, hài tử này nhiễm
phong hàn cũng không biết là đã bao nhiều ngày, hàn độc đã xâm lấn ngũ
tạng lục phủ, trong quân đội dược vật dùng trị được bệnh này e là không
có đi.
Ở chiến trường nếu mang theo dược càng quý chỉ sợ bị giặc cướp gây thương tích, họ chỉ có mang thân mình đến quân doanh.
Còn bọn ngự y do hoàng đế bệ hạ
ban cho thất điện hạ chuyên dụng, xưa nay binh lính căn bản không có tư
cách sai mấy người có phẩm cấp ngự y, họ đến đây đã một năm chiến tranh, bọn họ hầu như là vô ích, vì thất điện hạ bị thương cũng không có gọi
đến bọn họ.