“Người đâu, mang
Thánh cô đi Tĩnh Tâm trì, không có bổn tôn phân phó, không cho nàng đi
ra ngoài nửa bước.” Vân Diễm làm bộ không nhìn thấy thái độ Tô Bối Nhi
không tình nguyện, không đợi nàng phản kháng, cấp tốc xuất thủ dùng công pháp đặc thù chế trụ quanh thân mười tám nơi đại huyệt. Tô Bối Nhi thân thể lập tức nặng lên, vô lực đứng, hai nữ hộ vệ một tả một hữu đỡ nàng, Vân Diễm mặt băng lạnh nói, “Bối Nhi, ca ca đây là vì muốn tốt cho
muội, chuyện về Yến quốc không thể chỉ có như vậy, muội phải kiên nhẫn
chờ ca ca bố trí, lỗ mãng chỉ sẽ hỏng việc.”
Thanh âm dừng một
chút, trầm thấp mấy phần, Vân Diễm vẻ mặt rất kỳ quái, dường như nhớ ra
cái gì đó, “Bối Nhi, nếu như muội tin tưởng ca ca, những lời này là thật lòng khuyên muội, đối với Yến quốc, ta cũng cấp bách nóng lòng, nhưng
cũng không thể hấp tấp mà làm, càng phải làm cho mình yên tĩnh, chậm
lại, thận trọng, để đến cuối cùng sẽ nắm chắc phần thắng. Muội đi Tĩnh
Tâm trì thật tốt thử nghĩ xem, nếu như nghĩ thông suốt thì cứ truyền
lời, ca ca sẽ cho muội đi ra ngoài.”
Tô Bối Nhi yên lặng lắc đầu, mặc người mang lấy, không phản kháng, không cự tuyệt, từng bước từng bước hướng phía trước đi.
Nhanh đến trước cửa, Vân Diễm không nhịn được gọi nàng, “Bối Nhi, muội đừng giận ca ca, được không?”
Đối với muội muội từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau này, một tay dạy dỗ nên,
Vân Diễm tình cảm dị thường phức tạp. Bọn họ từng như vậy thân thiết vô
cùng, cho dù Tô Bối Nhi xưa nay không nhiều lời, ở trước mặt hắn vẫn là
nhịn không được sẽ lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn cho tới bây giờ cũng không
nghĩ tới qua sẽ có một ngày, hai huynh muội gặp phải như vậy lúng túng,
không có gì để nói.
Có lẽ là đã hiểu Vân Diễm đau lòng, Tô Bối
Nhi trong mắt thổi qua một tia không đành lòng, khàn khàn tiếng nói, “Ca ca, huynh nói đúng, bây giờ đem Bối Nhi giam lại cũng là quyết định
đúng, thật ra thì như vậy rất tốt, nếu như huynh không phong võ công của muội thì cũng cho người canh chừng, muội nhất định sẽ không nhịn được
lại đi tìm Nhan Hi, lại muốn làm ra việc ngốc ngếch mà ngay cả mình cũng sẽ hối hận. Mà bây giờ, muội không có năng lực, tâm ngược lại bình tĩnh trở lại, cứ như vậy đi, chỉ có như thế muội mới có thể tạm thời kiềm
chế tâm tình.”