Ngọc La Kiều trong nháy mắt thu hồi cảm xúc, lạnh lùng quay đầu đi ra ngoài, “Có cái gì đẹp mắt, bệ hạ lại không thích, ta cần gì tự tìm
không vui.”
Chu Khả một chút suy nghĩ, nàng không cách nào từ trong lời nói của
Ngọc La Kiều phân biệt được có mấy phần chân thật. Nữ nhân này giống như là yêu chồn tu luyện thành, tâm tư nhanh nhẹn, giảo hoạt quỷ dị, nếu
không phải bệ hạ mệnh lệnh nàng phải ở lại bên cạnh, chịu trách nhiệm
giám thị, nàng thà rằng mang binh ra chiến trường cũng không nguyện
nhích tới gần Ngọc La Kiều nửa bước…
Cuối cùng đã tới lễ đầy tháng của tiểu Thái tử cùng trưởng công chúa, Duệ vương phủ từ trên xuống dưới náo nhiệt vô cùng.
Ngày chính thức để cả nước ăn mừng phải qua ba ngài sau đó nữa, đến
lúc đó, không chỉ văn võ bá quan phải tới chúc mừng, Nhan Hi còn muốn tế Sơn Hà, hướng liệt tổ liệt tông chiêu cáo tin vui.
Nhưng Đào Tiểu Vi kiên trì muốn dựa theo tập tục dân gian cho nhi tử
cùng nữ nhi làm đầy tháng bằng một lễ nhỏ chỉ một ngày, thuận tiện ăn
mừng nàng được thoát án “cầm tù”, rốt cục được phép ra khỏi phòng đi
lại. Nhìn nàng cao hứng phấn chấn vui vẻ, Nhan Hi chắc là không thể cự
tuyệt, dù sao đến cuối cùng nhất định cũng cùng Nhan Dung cả nhà cùng ăn bữa cơm, cũng không có ngoại nhân quấy rối.
Năm ngoái lúc này hai gia đình nhỏ còn đang trên đường chạy đến Tuyền Châu, ngồi thuyền ra biển lớn, đến bờ bên kia một lần nữa bắt đầu cuộc
sống mới, không nghĩ tới năm nay, lại thêm ba tiểu gia hỏa, mỗi người ôm một đứa, còn dư lại một đứa coi như là thay thế cho đứa trẻ năm đó.
“Nhị tẩu, năm nay còn được ngồi đây yên ngắm cảnh đẹp thế này, không
biết qua chút ít năm nữa, có còn được yên ổn ngồi không ha.” Đào Tiểu Vi ảo tưởng mấy năm sau, quay quanh cái bàn này sẽ tràn đầy tiếng cười vui đùa, ồn ào, nàng nói tiếp, “Chúng ta sau này sẽ cho hài tử ở chung một
chỗ, sau đó lần lượt thay đổi dẫn đi ra ngoài, để cho người khác đoán ai là ai, ta nghĩ nhất định sẽ có người đoán sai, nghe nói từ nhỏ nếu cùng nhau lớn lên, hài tử sẽ càng ngày càng giống nhau, ta bây giờ nhìn nhan Sơ Ngọc cùng Nhan Noãn Noãn dường như là một khuôn mẫu khắc ra nha,
ngay cả vẻ mặt khi khóc cũng thật giống nhau đâu.”
Trúc Diệp Đồng cũng thật cao hứng, đem Nhan Noãn Noãn giao cho nhũ
mẫu cho bú, phần mình ăn vài miếng món ăn đã dọn sẵn trên bàn, “Đáng
tiếc tướng công chúng ta là thân huynh đệ, nếu không, chỉ phúc vi hôn
cũng không tồi nha, thanh mai trúc mã, chờ hài tử lớn, chúng ta cũng già rồi, hồi tưởng lại cũng có nhiều đề tài để hàn huyên a.”